
,
lúc đầu tôi còn nhịn nhục, sau đó ngày càng không thể chịu nổi nữa, tôi nói:
“Tôi như vậy đấy, anh chịu được thì chịu, không thì li hôn!” “Tôi để cho cô li
hôn, tôi để cho cô li hôn đấy!” Kim Bảo bắt đầu đánh tôi. Tôi cũng đánh lại, ầm
ĩ không bên nào chịu nhường bên nào. Bên này tôi như vậy, bên nhà Đới Minh cũng
cãi lộn không kém. Vợ anh ta gọi phụ huynh cả hai bên tới. Chuyện ngoại tình
của tôi và Đới Minh bị lan truyền ầm ĩ. Đã tới nước này, cả hai đều phải vượt
qua, đều đòi li hôn. Cuối cùng li hôn thật. Nhưng li hôn không phải là chuyện
dễ dàng. Ngày nào tôi và Kim Bảo cũng cãi lộn nhau. Có lúc anh ta còn nhục mạ
tôi trước mặt con, nhưng tôi cũng không nhường. Cuối cùng khi cả hai cãi lộn đã
mệt, Kim Bảo đồng ý li hôn nhưng điều kiện là tôi ra đi tay trắng. Tôi và Đới
Minh thương lượng. Đới Minh nói: “Em dựa vào cái gì mà cho anh ta hết?” Tôi
đáp: “Tiền là cái gì, không có càng đỡ tranh giành. Em thấy tình cảm là thứ
quan trọng nhất!” Đới Minh không thuyết phục được tôi, có phần hơi tức giận,
bèn nói: “Em xem thế nào thì làm!” Thái độ của Đới Minh khiến tôi hơi khó hiểu.
Dù anh ta luôn nói chỉ quan tâm tới tôi, và hà cớ gì còn tính toán chuyện tiền
bạc nhỉ, anh ta cũng đâu phải nghèo túng gì. Nửa năm sau, tôi và Kim Bảo chính
thức li hôn. Tôi đồng ý để lại con trai và tất cả tài sản. Nhận được tin này,
Đới Minh cười đau khổ: “Em hà tất phải như vậy. Như vậy chả thà không li hôn
cho xong!”
Lời nói của anh ta khiến tôi thấy rất phản cảm. Tôi hỏi có
phải anh ân hận không, rồi lại giục anh ta nhanh chóng li hôn. Phía nhà Đới
Minh quả thực cũng hơi rắc rối, vợ anh ta cứ giằng dai mãi, Đới Minh cũng không
mấy tích cực. Tôi hoảng hốt vì thấy mình đã trả giá quá nhiều, lẽ nào lại không
được gì. Đúng lúc tôi đang sốt ruột, vợ Đới Minh không biết tại sao đã đồng ý
li hôn. Nghe nói Đới Minh đồng ý cho cô ta một khoản tiền lớn. Con người Đới
Minh ranh mãnh như vậy, vợ anh ta căn bản không thể biết được chồng mình có bao
nhiêu tiền. Cô ta được đền bù năm mươi vạn đồng nên rất mãn nguyện, nói: “Anh
đi chết đi, tôi không cần anh nữa. Dạng người như anh ắt cũng có ngày đi ăn mày
thôi. Cút về chỗ con đàn bà đó!”
Ngày thứ hai sau khi Đới Minh nhận được giấy li hôn, tôi đã mất kiên nhẫn,
gọi anh ta cùng đi làm đăng kí kết hôn. Đới Minh cười nói: “Em vội cái
gì? Anh thấy em cuống quá rồi đấy, như thể lao vào tiền của anh đấy!”
Câu nói này thật làm người ta bị thương tổn. Tôi nói: “Sao anh lại có
thể nói như vậy được. Tiền của Kim Bảo, em còn không thèm một xu, lẽ nào lại lấy của anh?” “Chính vì em không lấy tiền của anh ta, anh mới ngờ
như vậy!” Đới Minh vẫn luôn bất mãn về việc tôi giải quyết chuyện tài
sản. Để bày tỏ thành ý của tôi, tôi quyết định cùng anh ta làm cam kết
trước hôn nhân. Sau đó tôi giục anh ta đi đăng kí. Không thể không sốt
ruột được, xã hội ngày nay quá nhiều thứ thay đổi, nếu làm không khéo sẽ xảy ra phong ba khác. Hơn một tuần sau, Đới Minh và tôi cùng đi nhận
giấy đăng kí kết hôn. Cầm được tờ giấy đăng kí màu đỏ, lòng tôi yên tâm
hơn rất nhiều, thầm nghĩ, “Thật tốt quá, người mình yêu đã có thể mãi
mãi ở bên nhau.”
Cưới nhau xong, tôi lại chuẩn bị công việc như trước đây, nhưng con
người Đới Minh có phần chủ nghĩa nam quyền. Chuyện kinh doanh của anh ta không bao giờ chịu cho tôi nhúng tay. Tôi là dạng phụ nữ quanh năm suốt tháng chạy bên ngoài, thoắt một cái bị ép ở nhà làm bà nội trợ, thật vô cùng khó chịu. Hồi đầu, Đới Minh còn nịnh nọt tôi rằng, đàn bà ở nhà là tốt nhất, phơi mặt buôn bán sẽ rất mệt. Nhưng sau đó, anh ta bất chấp
những lời oán thán của tôi, thậm chí có hôm còn nói với tôi rằng: “Cô
còn muốn gì nữa? Muốn ra ngoài tìm đàn ông hay sao?” Tuy anh ta vừa nói
vừa cười, nhưng tôi rất phẫn nộ. Anh ta coi tôi là hạng người gì đây?
Bây giờ tôi đã là vợ anh ta rồi, đâu phải là loại đàn bà lẳng lơ.
Những ngày tháng sau khi kết hôn.
Nhưng tôi hận hơn cả là Đới Minh như một ông chủ, không hề đụng tay
đụng chân bất kì việc gì trong nhà. Trước đây khi còn yêu đương, chúng
tôi toàn ăn ở ngoài, không bao giờ phải tiếp xúc với cơm gạo mắm muối.
Nhưng làm vợ rồi đương nhiên không thể như vậy. Tôi nói anh ta có vài
câu, anh ta đã mất kiên nhẫn, cự lại: “Từ trước tới giờ tôi luôn vậy
đấy, vợ cũ của tôi trước đây không những nấu ăn mà còn lấy nước rửa chân cho tôi. Cô ngại nấu nướng thì ra ngoài ăn cho xong!” Câu trả lời của
anh ta khiến tôi suýt ngất nhưng đã bước vào con đường này, tôi chỉ biết đành giấu những bất mãn xuống đáy lòng. Khi làm nhân tình của Đới Minh, tôi không bao giờ quản lý mọi hành tung của anh ta, càng không bao giờ
hỏi chuyện riêng của anh. Chỉ cần có thời gian rỗi, anh ta lại vây quanh tôi. Khi chúng tôi ở bên nhau cũng không đề phòng gì, điện thoại di
động của anh ta vẫn thường đặt trên bàn. Có điện thoại gọi tới, tôi cũng không bắt máy bao giờ, vì tôi sợ gặp phải vợ anh ta. Lúc đó, Đới Minh
thường nói, ngoài Kim Bảo ra, anh ta phải là người đàn ông duy nhất của
tôi. Lúc đó, tôi thường trêu với anh ta rằng bạn tra