
lời, mua cho tôi một căn hộ xinh
xắn ở Phố Đông, chỉ khoảng năm mươi lăm mét vuông. Tôi lại đòi ông ta mua bảo
hiểm cho hai mẹ con, đòi thêm chín vạn tệ tiền mặt.
Năm 2000, tôi đưa con về quê ở Hồ Nam
nhờ mẹ tôi trông hộ. Mẹ tôi cứ ngỡ tôi đã chính thức kết hôn, luôn hỏi tại sao
không đưa chồng về quê một chuyến. Tôi luôn đáp anh ấy quá bận, sau này sẽ về.
Tôi đưa cho mẹ năm vạn tệ, mình giữ bốn vạn, rồi tìm một công việc làm nhân
viên trong công ty môi giới bất động sản, làm mãi từ đó tới giờ. Tôi đã không
còn ôm ấp hi vọng gì vào ông ấy. Tôi vốn cũng không yêu ông ta lắm nên bây giờ
khi ông ta không tới thăm, tôi cũng không nhớ nhung, cũng không gọi điện. Có
lúc một tháng ông ta mới tới thăm tôi một lần. Thực ra tôi vẫn không hoàn toàn
rời bỏ ông ta vì căn hộ của tôi do ông ta mua. Có thể sau này tôi sẽ đột ngột
bỏ ông ta mà đi, bán đứt căn hộ, tự tìm một chỗ khác. Hoặc tôi sẽ tìm một người
đàn ông có kinh tế tàm tạm để lấy nhưng không thể nhanh quá, ít nhất cũng phải
bảy, tám năm nữa. Do căn hộ của tôi mua trả chậm trong vòng mười năm, cũng phải
bảy, tám năm nữa mới trả xong.
Phàn Diễm Mai không thích uống cà phê.
Cô ấy kêu phục vụ mang nước cam tới. Sau khi uống hai ngụm, cô ấy lắc đầu,
không nói gì. Tôi hỏi: “Sao lại lắc đầu thế?” Cô ấy đáp: “Biết thế này không
tới Thượng Hải nữa. Thực ra sống ở quê là tuyệt nhất. Ở đó đi làm dẫu không
kiếm được nhiều tiền nhưng rất thư thái. Cuộc sống bây giờ thật chả ra sao, như
thể đi trên dây đồng căng trong không trung. Tuy đã có đai bảo hiểm, không đến
nỗi ngã chết nhưng chỉ cần không cẩn thận, bạn có thể bị mất sạch, tất cả lại
phải làm lại từ đầu. Cảm giác được người khác bao bọc, chu cấp thật không dễ
chịu. Nếu có năng lực, chả ai lại không muốn tự mình nuôi được mình cơ chứ? Ai
muốn chiếm của người khác? Ai chịu bị người khác chi phối?”
Quả thực Phàn Diễm Mai rất hiểu nhân
tình thế thái, nhưng trong cuộc sống thực tế, không nhất định đã làm được những
gì mà lí trí đã nói. Có điều tra cho thấy, các cô gái trẻ thích đàn ông trưởng
thành, phần lớn là bị hấp dẫn bởi kinh nghiệm, tri thức và tài sản của những
người đàn ông đó. Các cô gái trẻ thường có tiêu chuẩn chọn bạn lí tưởng. Đó
chính là thích đeo đuổi những kẻ khác giới “toàn mỹ” hoặc “giàu có”, cho rằng
“giàu” tức là có thể “cao sang”. Đó là điều rất không hiện thực, cũng rất mù quáng.
Đàn ông lớn tuổi thích đeo đuổi các cô gái trẻ vì muốn tìm kiếm cảm giác tươi
trẻ và sôi nổi. Vì thế cả hai bên đều vì những mục đích khác nhau mà quan hệ
với nhau. Các cô gái trẻ nếu muốn có cuộc sống hôn nhân bình thường, nhất thiết
phải cân bằng lại điều kiện của mình, nắm vững tình cảm. Đàn ông muốn có cuộc
sống hôn nhân bình thường cũng nhất thiết phải đối diện với hiện thực. Tình yêu
có bóng tối, mục đích khuất tất sẽ không thể êm ả được lâu dài.
Tự thuật: Tiêu Hồng
Làm người tình trong bóng tối được hai
năm, đột nhiên Tiêu Hồng lại trở thành vợ chính thức. Cô nghĩ lần này có thể
được sống cùng người mình yêu tới đầu bạc răng long nhưng sự việc phát triển
luôn vượt xa ngoài dự đoán của cô. Sau khi chia tay với người chồng cũ, quan hệ
hôn nhân giữa cô và người chồng hiện giờ cũng kết thúc. Ngày 4.1.2005, cô và
Ngãi Luân gặp nhau ở khách sạn Tinh Hồ. Cô ngẩn ngơ hỏi tại sao cô lại đi tới
bước đường cùng hôm nay? Là do cô ấy sai hay xã hội chính là như vậy? Ngãi Luân
pha cho cô một tách trà, châm cho cô một điếu thuốc, để cô ấy dần bình tĩnh
lại.
Anh ta nói mình là một con thú hoang.
Tôi là người Nam Kinh, hai mươi hai tuổi
quen Kim Bảo, hai mươi lăm tuổi chúng tôi kết hôn. Sau khi lấy nhau, chúng tôi
luôn làm kinh doanh, cuộc sống cũng khá sóng gió, nhưng không có những niềm vui
mãnh liệt hoặc luôn cãi cọ suốt ngày như những cặp vợ chồng khác. Đới Minh là
bạn làm ăn của Kim Bảo. Vì tôi luôn phụ giúp Kim Bảo trong kinh doanh nên cũng
dần thân thiết với Đới Minh. Đới Minh rất cao, mặt vuông vắn, người khá tuấn
tú. Anh ta mang tới cho tôi cảm giác về một người có tính tình phóng khoáng.
Khi làm ăn với anh ta, tôi thấy anh ta rất thông minh, tháo vát, gặp chuyện rất
quyết đoán, giải quyết vấn đề nhanh gọn, cách cư xử với mọi người cũng rất
thẳng thắn.
Nhưng đó đều chỉ là cảm nhận của tôi.
“Chẳng có thương gia nào mà không gian cả”
là câu hợp với Đới Minh nhất. Từ lần đầu gặp mặt, tôi phát hiện thấy ánh mắt
anh ta nhìn tôi đã hơi mơ màng. Sau này khi thân quen rồi cũng có đùa nhau vài
lần. Có hôm, anh ta còn đố tôi giải được câu đố: áo lót mở ra hiện tượng xã
hội. Tôi nghĩ mãi không ra, anh ta phải giải thích: “Ngốc quá, đáp án chẳng
phải là “nuôi vợ hai” sao? Cô nghĩ mà xem. Áo lót chẳng phải dùng để bao bọc
hai bầu ngực sao?” Thật đúng là lưu manh nhưng nói ra kể cũng lạ, tôi lại thích
nghe kiểu ăn nói lỗ mãng của anh ta. Có lúc tôi và anh ta còn đầu mày cuối mắt.
Tôi không biết tại sao mình lại trở nên như vậy. Có lẽ đã có cuộc sống vợ chồng
bảy năm đều đặn đã khiến tôi có phần chán ngán. Có đàn ông líu lo bên mình, cảm
giác thật như gió xuân mát lành