
ô dành cho họ.
- Diệp Khuynh Thành kính thư -
Nơi phỏng vấn: một tiệm cà phê ở Thượng
Hải
Người được phỏng vấn: Phàn Diễm Mai
Tính cách: Bề ngoài lạnh lùng, nội tâm
nóng bỏng
Tuổi tác: ba mươi ba
Nghề nghiệp: nhân viên văn phòng
Lương tháng: 2500 tệ
Sơ lược: tốt nghiệp cao đẳng, quê ở
Triết Giang, từng bán tem tại Tô Châu.
Có lúc con người rất kì lạ, không tài
nào khống chế nổi chuyện tình cảm xảy ra. Cũng giống như ta bất lực khi gặp
thời tiết, gió thích đến lúc nào thì đến, mưa thích rơi lúc nào thì rơi, mây
thích trôi lúc nào thì trôi. Toàn những việc bất khả kháng. Phàn Diễm Mai là
dạng phụ nữ bề ngoài lạnh lùng như bên trong lại sôi sùng sục. Khi vừa gặp mặt,
cô tỏ ra rất lạnh nhạt, nhưng sau khi đã nói dăm điều, cô ấy càng nói càng
thẳng thắn. Nhưng cô như thể nói về chuyện của người khác, có thể phân tích rõ
tình cảm mà mình đã trải qua. Phàn Diễm Mai mặc quần bò, áo bó sát cổ chữ V. Cô
ấy nói tự tin nhất chính là ngoại hình của mình. Vì ngoại hình đẹp nên rất
thích mặc quần áo bó. Nói xong, cô mỉm cười. Cô ấy còn nói có một cơ thể đẹp
cũng không phải là chuyện tốt, vì có thể mang lại rất nhiều rắc rối. Cô ấy kể:
Quê tôi ở Triết Giang nhưng tôi sinh ra
và lớn lên ở Hồ Nam. Vì vậy rất nhiều người nói tôi là có dáng phụ nữ điển hình
ở đây, cơ thể đầy đặn. Nhưng chính vì ngoại hình của tôi cũng đẹp nên năm đó ở
Tô Châu, tôi bị rơi vào cái bẫy êm ái. Cái bẫy đó là nguyên nhân khiến tôi độc
thân bây giờ. Sau khi tốt nghiệp cao đẳng, tôi làm việc một năm tại Hồ Nam. Nếu
dùng một câu để khái quát thì năm đó chính là: bình lặng vô vị. Chúng tôi không
được phân việc, phải tự tìm quan hệ, đút lót mới kiếm được một chỗ làm tạm thời
trong một cơ quan nhà nước. Thực ra, ở đó cả ngày không có việc gì làm, giúp
lãnh đạo đánh máy vài con chữ, sắp xếp lại báo chí, ngày tháng trôi qua thật
nhạt nhẽo, khô khan.
Tháng 9.1994, tôi nghe nói Tô Châu phát
triển rất nhanh liền tới đó tìm kiếm ước mơ đổi đời. Lúc đó, tôi không dám tới
những thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải vì cho rằng những nơi đó đã đông
kín người tài. Có người nói, nếu bạn đứng trên bất kì con đường nào ở Thượng
Hải, nếu cứ hỏi bừa mười người, chắc chắn có chín người là thạc sĩ. Thế nên lúc
đó tôi chỉ dám tới những nơi mà tôi thấy có hi vọng. Tôi tới đó một mình, đúng
là không hề có người quen. Tôi tới những trung tâm giới thiệu việc làm mấy lần
nhưng không có kết quả. Sau đó thấy người ta chơi tem cũng có thể phát tài, tôi
làm quen với mấy người chuyên bán tem và bắt đầu chơi. Trong đám người đó, có
cả nam và nữ. Có thể do số tôi tốt nên họ chịu giúp đỡ tôi, nhưng cũng có anh
luôn tán tỉnh bám riết lấy tôi.
Nói thật lòng, tôi không hề thích anh ta
nhưng trong hoàn cảnh lúc đó không có một người thân quen, rất khó nhận được sự
quan tâm của người khác, nên tôi cũng có qua lại giao đãi chút ít. Lúc đó tôi
mới hai mươi ba tuổi, anh ta đã ba mươi tám tuổi, đã có vợ con nên tôi một mực
không dám gần gũi với anh ta quá. Nhưng một ngày anh ta không nhìn thấy tôi là
đứng ngồi không yên, luôn chạy tới gọi cửa phòng trọ của tôi, đưa tôi đi ăn. Có
lúc anh ấy cũng đưa tôi đi mua đồ ăn, quay về phòng trọ làm cơm. Do vừa bước
vào đời, kinh tế của tôi rất khó khăn. Anh ta còn giúp trả tiền phòng cho tôi.
Lúc đó tiền phòng cũng không nhiều, mỗi tháng chỉ có 230 tệ. Có thể do lâu ngày
bên nhau nên nảy sinh tình cảm, tuy không được coi là tình yêu nhưng cũng có
chút tình bạn và tình cảm khác giới. Huống hồ lúc đó tôi cũng không còn là thục
nữ trinh trắng gì, cũng không coi vấn đề đó quá nghiêm trọng, nên cũng quan hệ
tình dục với anh ta vài lần.
Hồi cấp ba, tôi đã yêu. Lúc đó bạn trai
tôi là lái xe cho cơ quan nhà nước. Hồi đầu anh ấy thường lái xe đưa tôi đi
chơi, cũng ăn bận chải chuốt, đồ veston, đầu chải gôm bóng loáng. Tôi cứ ngỡ
anh ấy làm quan chức gì đó. Khi tôi hỏi, anh ta chưa bao giờ nói rõ về công
việc của mình. Vào dịp hè năm lớp mười hai, anh ta đưa tôi đi xa chơi. Chúng
tôi thuê khách sạn, và tôi đã dâng hiến cái đầu tiên của mình cho anh ấy. Sau
đó chúng tôi không dừng lại được nữa. Anh ta thường lén lút tới đón tôi ra
ngoài hò hẹn. Tới khi biết được anh ta chỉ là một lái xe quèn, tôi đã mang hết
tổ tông tám đời nhà anh ta ra chửi hả hê. Không phải tôi coi thường nghề lái
xe, mà là khinh thường cái thói giả tạo của anh ta.
Thì ra bán tem ở Tô Châu cũng rất khó
phát tài, chỉ có thể miễn cưỡng sống qua ngày. Đó chắc chắn không phải là mục
đích của tôi. Nếu chỉ cần sống qua ngày, tôi đâu nhất thiết phải tới đây. Một
hôm, tôi ra chợ tem, gặp một người Đài Loan. Ông ta cũng lần đầu tới đây, thấy
tôi trao đổi tem với mấy người liền sát tới xem. Khi ông ta nhìn thấy tôi,
không ngừng ngắm từ trên xuống dưới, rồi lộ rõ vẻ kinh ngạc. Lúc đó tôi cũng
mặc kệ nhưng ông ta cứ bám sát theo tôi, cố gợi chuyện. Ông ta nói, “Cô ơi,
đừng hiểu lầm, tôi không phải người xấu. Tôi là người Đài Loan tới Thượng Hải
đầu tư, hôm nay tới Tô Châu du lịch. Tôi bị ngoại hình của cô quyến rũ nên mới
bắt chu