
bên anh ấy, tôi cũng yên tâm. Nhưng Eric và
Ann đều không phải là người có năng lực sống mạnh mẽ. Nếu tôi bỏ đi, họ sẽ rơi
vào cảnh cùng quẫn. Hơn nữa tôi cũng thật sự không cam tâm. Tôi chỉ muốn làm
việc tốt nhưng lại làm hại tới mình. Sau đó Ann vài lần tìm đến cái chết. Lần
ghê gớm nhất là trong buồng tắm vừa la hét vừa cắt mạch máu. Hàng xóm dưới nhà
đập cửa, kêu chúng tôi nhỏ tiếng. Tôi lôi cô ta từ trong buồng tắm ra, phẫn nộ
tột cùng. Kẻ bị tổn thương rõ ràng là tôi. Kẻ phải tự sát là tôi mới đúng.
Huống hồ ngày mai tôi còn phải đi làm. Trong khu nhà này có rất nhiều hàng xóm
quen biết tôi. Thế nên tôi tát cô ta một cái. Đó là điều tôi luôn muốn làm,
muốn cô ta tỉnh lại. Cô ta khóc òa lên rồi bỏ đi.
Giờ đây, tôi và Eric lại sống lặng lẽ,
tình cảm ổn định. Sau khi trải qua những chuyện đó, chúng tôi đều biết phải làm
thế nào. Chuyện như vậy sau này cũng không xảy ra nữa. Ann đã tìm được việc làm
ở Thượng Hải, đã có bạn trai. Cô ta từng ngờ vực về tình yêu của tôi dành cho
cô ta. Có thể do tôi là con một, luôn khát vọng có chị em gái, cũng có thể do
tôi là giáo viên tiểu học, rất yêu trẻ con. Cũng có thể trong tính cách tôi có
bản tính giúp đỡ kẻ yếu đuối. Nói những điều này, tôi chỉ muốn nói rằng khi gặp
kẻ thứ ba, nếu phản ứng kịch liệt cũng chưa chắc nhất định chính xác, rất dễ bị
thất bại và tổn thương. Nếu không ngại, bạn có thể dùng tình yêu để bao dung và
lí giải đối phương xem.
- May -
May thân mến!
Cô có biết sau khi nhận được thư của cô,
việc đầu tiên tôi làm là gì không? Tôi vội vàng đưa cho người khác xem và nói:
“Cô xem tấm lòng người ta, sự bao dung của người ta này. Sao cô không thể học
theo người ta được?” Trong đầu tôi xuất hiện cạnh tượng huy hoàng khi ngồi vây
quanh năm thê bảy thiếp. Tất nhiên lúc đó trông tôi như một lão gia hút thuốc
phiện, có a hoàn đấm chân… Người ta nhìn tôi, cười ngất: “Nếu tôi mồ côi, không
có quan hệ xã hội, không ai quen biết tôi, nói không chừng chắc tôi cũng làm
như vậy được.” Câu nói đó đã lôi tôi từ trong mộng quay trở lại hiện thực.
Đã mấy lần cô nói rằng Thường Châu rất
nhỏ, cô còn nói hàng xóm quanh nhà đều quen biết cô. Vậy ắt hẳn họ cũng biết
chuyện ba người cùng chung sống chứ? Tuy cửa đóng then cài, không ai đi theo
dõi cuộc sống riêng tư nhà cô nhưng ba người vẫn đi ra đi vào, lại cãi nhau to
tiếng tới mức hàng xóm phải lên phản đối, nên tôi đồ rằng mọi người đã trở
thành đề tài đàm tiếu lớn nhất trong khu đó.
Thành phố nhỏ như vậy, cô lại là người
bản xứ ở đó. Lẽ nào cô thực sự không lo ngại chuyện này sẽ đến tai bố mẹ cô? Họ
sẽ nghĩ sao đây? Đứa con gái yêu quý của họ, nâng niu từ nhỏ tới lớn, tuy không
phải nhà giàu sang nhưng vẫn được bố mẹ coi như cành vàng lá ngọc. Nay cô đã
trưởng thành, có công việc và lập gia đình rồi nhưng cô vĩnh viễn vẫn là máu
thịt của cha mẹ cô, sao lại để những ngày tháng của mình thảm hại đến vậy.
Người đàn ông của cô là một gã mê nhạc
Rock quá tầm thường, vẫn đeo đuổi “lí tưởng âm nhạc”, “một con chim không có
chân”… Sao anh ta lại có thể tiếp tục sử dụng những từ ngữ vớ vẩn đến vậy, nếu
thế sao anh ta không dự thi làm người đàn ông lí tưởng đi? Đúng rồi, một là anh
ta hiển nhiên đã quá tuổi. Hai là tôi đoán anh ta không có kinh phí dự thi.
Nhưng giả định thứ hai không phải là vấn đề. Nếu anh ta chịu đi thi, tôi đoán
cô sẽ bỏ tiền, “chỉ cần Eric thấy vui vẻ.” Nhưng tôi cho rằng anh ta thừa sức
biết mình là anh, biết rằng ngoài cô ra, không ai tin rằng anh ta có giá trị.
Từ tiệm bar, anh ta nhặt về một cô gái,
có lẽ cũng không yêu anh ta nhiều như cô tưởng tượng. Nếu không người ta đã sớm
giải quyết dứt điểm rồi, hà cớ gì phải chịu khổ làm kẻ thứ ba không danh phận?
Chồng cô đương nhiên luôn tốt đẹp trong mắt cô. Nhưng trên thực tế, anh ta
không có tiền, không có công việc chính thức, lại lăng nhăng, đạo đức thấp kém
gấp nhiều lần những người bình thường khác. Chắc chắn anh ta có sức quyến rũ
với phái nữ nhưng sức quyến rũ đó chỉ đối với cô, chưa chắc đã đúng với người
lăn lộn giang hồ như cô ta. Tôi cho rằng cô ta chỉ coi cô như một chỗ để nghỉ
chân. Cô ta như một con quạ trước khi biến thành phượng hoàng, do bay mỏi mệt
rồi, dừng lại ở chỗ cô uống nước, thở lấy hơi, rồi tiếp tục bay lên cành cao
hơn.
Nói tóm lại, cô cho rằng đó là tình yêu
vĩ đại, cô có lòng bao dung rộng lớn như mẹ hiền. Cô thấy rằng anh ta, cô ta
chẳng qua chỉ là một đứa trẻ nên cô bao dung họ, yêu thương bảo vệ họ, cô đã hi
sinh tất cả… Sự thật thì sao nào? Tất cả chỉ là một trò cười. Ngoài cô ra,
không ai quan tâm tới sự hi sinh của cô. Cuộc sống của cô và Eric hiện giờ rất
êm ả sao? Chúc mừng cô. Tôi tin rằng những ngày tháng như vậy còn kéo dài một
thời gian nữa cho đến khi một người phụ nữ khác lọt vào mắt anh ta. Nếu cô vẫn
muốn chơi trò này, hãy tới Bắc Kinh, Thượng Hải, tới bất cứ cánh rừng rộng lớn
có đủ các loài chim, hãy đi thật xa, cách hẳn tầm mắt của cha mẹ cô. Công sức
họ nuôi dưỡng giáo dục cô con cưng không phải để đổi lấy những éo le khó xử tột
cùng mà c