
êu hãnh nói,
Anh thật tệ quá nhưng mong anh sau này đừng lấy tôi thật, nếu không tôi sẽ
khiến anh chết rất thảm đấy!
Tôi thấy mình thật chẳng có phúc. Dù sao
anh ta đã nhìn thấy tôi nhưng tôi lại chưa được gặp anh ấy. Như vậy đối với tôi
thật không công bằng. Nếu anh không ra gặp tôi, tôi cũng mặc kệ anh đấy. Anh ta
cười an ủi nói, “đừng giận, cô không muốn rằng “dục tốc bất đạt” sao? Gặp nhau
thì chắc chắn sẽ gặp rồi nhưng không phải bây giờ.” Tôi bực bội nói, “Vậy anh
nói cho tôi biết rốt cuộc tới khi nào chúng ta mới có thể gặp nhau?” Anh ta
cười rất gian, đáp, “Trong tương lai không xa.” Tôi đã cầu xin anh ta đến vậy,
mà anh ta vẫn không chịu gặp tôi, khiến tôi thấy mình thật không có lòng tự
trọng, thậm chí thấy mình còn hơi “rẻ tiền”. Nhưng không biết làm sao, anh ta
càng đối với tôi như vậy, tôi lại càng khát khao được gặp anh ta. Anh ta đã dày
vò tôi tới mức thần kinh bát đảo, không làm nổi điều gì. Tôi từng kể chuyện này
với mấy bạn chat trên mạng, nhờ các cô ấy phân tích hộ. Các bạn chat đó đều rất
nhiệt tình, giúp tôi phân tích và đưa ra lời khuyên.
Có người cho rằng đối phương là người đã
có gia đình, chỉ muốn đùa nghịch tình cảm của phụ nữ để chứng minh sức quyến rũ
của mình nhưng lại sợ ảnh hưởng tới sự ổn định của gia đình. Thế nên anh ta mới
duy trì một khoảng cách nhất định đối với tôi. Có người lại cho rằng đối phương
là một người đàn ông có địa vị xã hội. Trong lúc thất bại trong quan trường và
tình trường mới dùng miệng lưỡi để tán tỉnh, lấy việc chinh phục một người phụ
nữ để cân bằng tâm lý. Cũng có người cho rằng đối phương có diện mạo xấu xí,
mất tự tin nên không đủ dũng cảm để gặp người phụ nữ anh ta thích… Tôi không
thể chấp nhận những phân tích đó. Trong trái tim tôi, Triệu Thiên Vũ không hề
có liên quan tới những điều đó. Tôi không muốn những từ ngữ không hay ho rơi
xuống người anh ta. Bảo vệ anh ta như vậy cũng đủ chứng minh rằng tôi đã yêu
người đàn ông chưa từng gặp mặt này. Tôi thật sự sợ sau khi gặp anh ta, tôi sẽ
không thể khống chế nổi mình. Nhưng tôi lại vô cùng muốn gặp anh ta. Chính
trong mâu thuẫn đó, chúng tôi tiếp tục điện thoại với nhau. Nếu chỉ cần một hôm
không trò chuyện điện thoại, trái tim tôi sẽ trống rỗng, như bị móc ra hết,
khiến tôi đứng ngồi không yên.
Cứ như vậy suốt nửa năm, cuối cùng anh
ta nhận lời gặp tôi. Chúng tôi hẹn gặp nhau tại một công viên cách nhà tôi
không xa. Đã hẹn kĩ sẽ tìm nhau ở đó, xem có tìm ra nổi không. Thời gian hẹn là
năm giờ chiều nhưng từ ba giờ chiều, tôi đã xuất phát. Tôi tới công viên rất
sớm, cứ ở đó chờ anh ta, quanh quẩn trước cổng công viên hơn một tiếng đồng hồ,
mãi cho tới thời gian hẹn. Tôi quan sát kĩ từng gương mặt đi qua tôi, nhưng vẫn
không thấy anh ta xuất hiện. Tới năm giờ mười phút, cuối cùng tôi không nhịn
nổi liền gọi điện cho anh ta nhưng thấy tắt máy. Đợi mãi tới sáu giờ vẫn không
thấy bóng dáng anh ta đâu. Tôi thấy mình bị lừa, bực tức bỏ về. Về tới nhà, cơm
tối cũng không ăn, tôi nằm lăn ra giường nhưng không ngủ được, cứ mở mắt chờ
điện thoại bên cạnh. Nhưng đợi mãi tới sáng vẫn chưa thấy điện thoại của anh ta
gọi tới. Cuối cùng, tôi không nhịn nổi, liền gọi số điện thoại bàn của anh ta.
Điện thoại réo tới một phút, không ai nghe. Tôi gọi liền ba lần, vẫn không ai
nghe. Tôi gọi di động cho anh ta nhưng tắt máy.
Buổi tối, Sử Tiểu Sinh về nhà, nom bộ
dạng rất vui vẻ, cười ha hả hỏi tôi đã làm cơm tối chưa. Nhưng tôi không có tâm
tư nói chuyện với anh ta. Thấy tôi im lặng, anh ta lại gần, rất quan tâm an ủi
tôi: “Sao thế, lại có chuyện gì khiến em không vui?” Thấy chồng nhiệt tình như
vậy, nếu tôi mặc kệ không đáp cũng thấy không đúng, huống hồ tôi lại đang phiền
não về chuyện ngoại tình của mình. Thế nên tôi đáp: “Không có gì, tôi cũng
không thể suốt ngày cười với anh được!” Sử Tiểu Sinh lộ rõ vẻ gượng ngùng, nói:
“Em xem, đều trách anh. Không quan tâm em đầy đủ, để em một mình cô đơn. Hay là
ngày mai chúng ta đi ra ngoài chơi nhé?” Tôi vẫn nói không mấy vui vẻ: “Anh
thích thì đi đi. Những chỗ chết tiệt đó khiến tôi nhớ tới lại thấy ghê tởm. Anh
còn muốn cảnh sát tới bắt anh hay sao?” Sử Tiểu Sinh vội vàng giải thích: “Vợ
tốt của anh, em hiểu lầm rồi. Hiểu lầm rồi. Ngày mai chúng ta không phải tới
sàn nhảy. Chúng ta sẽ tới một nơi lãng mạn, cao cấp hơn.” “Là chỗ nào?” Tôi
hỏi. “Tất nhiên là chỗ em muốn đi nhất rồi.” Sử Tiểu Sinh cười ha hả. “Tôi chả
muốn đi đâu cả” Tôi vẫn lạnh lùng đáp. “Đúng, đúng, vợ tôi chả muốn đi đâu cả,
chỉ muốn đi công viên.” Thật không ngờ khi chồng tôi nói câu đó, mặt lạnh tanh.
Tôi cảm thấy có phần không đúng. Chuyện
đi công viên hôm nay, sao anh ta lại biết nhỉ? Lẽ nào anh ta đi theo dõi tôi.
Nhưng sau đó khi bình tĩnh lại, cho rằng cứ cho anh ta phát hiện tôi ra công
viên thì sao, cũng không có đàn ông nào gặp tôi, Sử Tiểu Sinh có thể lật tẩy
được gì của tôi chứ. Thế nên giọng tôi trở nên kiên định: “Sử Tiểu Sinh, anh có
ý gì đây? Có gì thì nói đi, vòng vèo như vậy có còn là đàn ông hay không?” “Xin
vợ bớt giận”