
ối với di động đỏ mặt, khóc không ra nước mắt a.
“Làm sao vậy, biểu tình kỳ
quái như thế.” Nhìn tiểu Tô Nhiên vẻ mặt như tôm càng vo thành một
nắm, đại thần đứng ở trước mặt cậu cúi đầu nhìn hỏi.
“... ”
(Quần
chúng: Đại thân tôi cá một ngàn cái dây mướp là anh tuyệt đối biết
nguyên nhân! 凸!!)
“Tôi đến đây trước đó A
cửu cũng đã biết.”
Thấy Tô Nhiên vẻ mặt
khiếp sợ ngẩng đầu, ý cười trên mặt Trì Quy càng rõ ràng, “Ý của tôi
là, nếu cậu đang lo lắng chuyện này, như vậy, có thể yên tâm. Cô ấy
đã sớm biết. Trước khi đến đây, đã cùng cô ấy nói qua rồi.”
“!!!!”
“Tôi nói cho cô ấy tôi
muốn đến C thị một chuyến.”
“... ”
Trì Quy nhìn đứa nhỏ đã
muốn đem mình chui vào trong vỏ, hỏi “Tiểu Nhiên, cậu có muốn biết tôi
đến C thị là vì cái gì hay không?”
“Anh không phải nói có
chuyện gấp gì đó sao?” Tô Nhiên ngước mắt nhìn lên, trên mặt vẫn còn phiếm
một tầng đỏ ửng tự nhiên.
“Ừ. Đích thực là chuyện
rất quan trọng, phi thường quan trọng.”
Nói như vậy, Trì Quy
cuối cùng bước tới gần trước mặt tiểu Tô Nhiên, sau đó nửa quỳ nửa
ngồi xổm xuống, đáy mắt một mảnh ôn nhu.
“Cái kia, cậu có muốn
biết chuyện rất quan trọng kia rốt cục là cái gì hay không?”
“... ”
Cho dù không cần nâng mặt
lên, Tô Nhiên cũng biết khoảng cách của mình với đại thần đã muốn
gần đến không thể tin được, âm thanh của Trì Quy, hơi thở của Trì Quy,
mỗi một thứ đều cơ hồ làm cho đại não của Tô Nhiên có cảm giác sắp
hít thở không thông. Thật lo lắng khẩn trương cho nên miệng vô thức mà
mím lại, trong lòng bàn tay đã muốn đổ đầy mồ hôi.
Trong đầu nháy mắt lóe
lên một ý niệm, nhưng sau đó lại bị chính mình nhanh chóng phủ
quyết. Ngu ngốc a, cái kia căn bản không có khả năng. Đại não loạn
thành một đoàn cuối cùng cũng hoàn toàn biến thành trống rỗng.
Khi tay Trì Quy nhẹ nhàng
chạm vào tóc của người trước mặt, Tô Nhiên cả người đã muốn cứng
ngắc đến độ muốn động cũng không thể động.
Mà âm thanh của đại
thần, một câu lại một câu, ở trong căn phòng yên tĩnh có vẻ vô cùng rõ
ràng.
“Lời anh nói buổi chiều,
không phải là đùa giỡn.”
“Nhớ em, cho nên liền
ngồi xe tới đây.”
“Từ đầu đến cuối, cũng
chỉ vì một điều này mà thôi.”
...
“Tiểu Nhiên, em, hiểu ý
anh chứ?”
Tựa hồ qua thật lâu, đến
lúc Trì Quy nghĩ rằng đối phương căn bản không có nghe mình nói gì
cho nên định tiếp tục, rốt cục lại nghe thấy người nãy giờ một
tiếng cũng không nói nhẹ giọng mở miệng. Cúi đầu thật sự rất thấp
cho nên âm thanh nghe có chút nặng nề, có chút mơ hồ.
“Học trưởng... Anh có
phải hay không đã biết. Ừ, hẳn là biết đi, anh cùng nhóm trưởng quan
hệ tốt như vậy, cô ấy có lẽ đã nói cho anh biết.” Sớm nên nghĩ tới,
là chính mình quá trì độn mà thôi.
“... Là thật.” Thích, là
thật.
“Hắc hắc, thực không
chút hợp lý nhỉ. Lúc ấy, ngay cả anh là bộ dạng như thế nào cũng
không biết liền... ”
“Sau lại gặp được, đã
cảm thấy học trưởng người thật ôn nhu thật tốt lắm. So với trong
tưởng tượng của tôi còn tốt hơn.”
“Chính là.” Tô Nhiên rốt
cục nâng lên ánh mắt, trước mắt đã muốn một mảnh sương mù.
“Cái loại đùa giỡn này,
vẫn là nói không buồn cười chút nào a. Muốn gặp tôi linh tinh gì
đó.”
“Có vẻ như... ” nhẹ
nhàng nở nụ cười, “Giống như cảm thấy tôi thực đáng thương. Bởi vì
biết tôi... mới nói như vậy đi.”
Kỳ thật cũng không khó
đoán, dù sao đây cũng là đại thần Trì Quy luôn ôn nhu chiếu cố người
khác.
Dù sao, đây cũng là
người học trưởng mà mình thích, Quý Hàng.
Dùng sức khó khăn lau
mắt một chút, nặn ra một cái tươi cười vô cùng khó coi đối với
người nãy giờ vẫn im lặng không nói gì, “Quả nhiên vẫn là rất khẩn
trương, bất quá cuối cùng nói ra rồi. Hắc hắc, cái kia, tôi còn phải
về trường học.”
Âm cuối cùng vì bị đại
thần đột nhiên đứng lên cũng thuận tiện đem mình túm lên ôm vào trong
ngực rồi hung hăng mà hôn chặn lại. Khóe miệng mang theo chút vị mặn
không hề phòng bị đã bị môi người nào đó dùng sức mà đè ép lên,
thân mình cũng bị hai tay đối phương gắt gao ôm chặt.
Một người có vẻ lạnh
lẽo, một người lại quá mức nóng rực, môi cùng môi quấn quít lẫn
nhau trở nên sinh động hơn mà càng không bị khống chế. Triền miên hôn
môi, ý niệm duy nhất còn sót lại trong đầu của Trì Quy cũng chỉ là:
Người này, như thế nào có thể làm cho mình đau lòng đến loại tình
trạng này.
Nghĩ như vậy, ngoài
miệng lực đạo liền không khỏi giảm nhẹ lại, biến thành từng nu