
nh thường.
Kỷ Trừng Tâm không nghe thấy cô trả lời, nên nhìn cô;
- Chị Niệm Hi?
- Gì cơ?
- Vừa rồi chị có nhìn thấy Giang Thừa Dự không?
Có thể đừng nhắc đến cái tên này được không?
- Có chuyện gì? Để chị xem nào.
Kỷ Trừng Tâm cau mày, cô rõ ràng nhìn thấy Kỷ Niệm Hi chay về phía bên này, dáng vẻ rất vội vã, hoàn toàn khác hẳn hình ảnh thục nữ thông thường của cô ấy.
- Giang Thừa Dự đúng là rất đẹp trai.
Kỷ Trừng Tâm nhếch miệng.
- Hơn nữa còn rất nhiều tiền.
Cô im lặng rất lâu:
- Trừng Tâm, em muốn nói gì?
- Em nghĩ, Giang Thừa Dự cũng rất vĩ đại, nhưng anh trai em cũng không hề thua kém.
Trong lòng Kỷ Trừng Tâm chỉ muốn ca ngợi ông anh trai cô một chút.
- Hơn nữa, tên tuổi của Giang Thừa Dự cũng không tốt bằng, nhất là trên phương diện phu nữ, cứ nhìn xem, anh trai em rất chung tình, chỉ luôn có một người duy nhất là chị Hướng Tư Gia. Chị là bạn cùng lớp với chị ấy, chắc chị cũng biết đến tình cảm của họ, chị không thấy cảm động sao?
Cô thấy hơi mệt, ngay cả rơi nước mắt cô cũng không thể nữa.
- Chị và chị Tư Gia của em là bạn học, nhưng bọn chị không thân lắm, nên chị không hề biết tình cảm của chị Tư Gia của em và anh trai em như thế nào hết.
Cô mệt mỏi đến mức không thể chịu nổi nữa, chuyện tình cảm của người khác, bất kể đó là chuyện gì, cô đều không thể quản nổi đâu.
Cô rất hi vọng, có thể tìm được một nơi thật hoang vu, khóc một trận thật sảng khoái.
Khi xem TV, đến đoạn nhân vật phụ mang theo mối tình đơn phương nhìn theo hai nhân vật chính đang ôm ấp ngọt ngào, cô cảm thấy chẳng có gì. Sau này lớn lên, khi xem đến tình tiết này, cô cảm thấy thật cẩu huyết, nếu mà xuất hiện trong cuộc sống, sẽ khiến người ta ói máu mất.
Cuộc sống và tiểu thuyết luôn luôn khác nhau.
Kỷ Trừng Tâm muốn nói gì thêm, nhưng nhìn dáng vẻ của cô, lại không sao nói lên lời.
Ra khỏi trung tâm thương mại, lái xe đã chờ từ lúc nào.
Các cô đều cảm thấy sửng sốt, sau đó nhanh chóng kết luận, hẳn Kỷ Thành Minh đã trở về biệt thự.
Vừa xuống xe, Kỷ Trừng Tâm đã cúi đầu, xem ra cô nàng cũng biết sợ Kỷ Thành Minh thuyết giáo. Cô liếc nhìn Kỷ Niệm Hi, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Kỷ Thành Minh không cho phép Kỷ Trừng Tâm ra ngoài là vì một nguyên nhân, hồi cô còn bé đã từng bị bắt cóc, sau đó mọi người trong nhà cô rất sợ cho cô ra ngoài, cô có giở trò trong trường học thì cũng không dám đi quá xa, mà chỉ loanh quanh trong phạm vi trường học.
Vào đến phòng khách, quả nhiên Kỷ Thành Minh đã ngồi trên sofa, liếc nhìn cô một cái, nhưng vẫn tỏ ra không có thái độ như trước.
Kỷ Trừng Tâm biết chính mình mắc lỗi, cúi đầu không dám nói.
Kỷ Thành Minh nhân từ cho phép Kỷ Trừng Tâm tự đi lên gác.
Chính Kỷ Niệm Hi lại không muốn về phòng, hiện tại trong lòng cô đang có một ngọn lửa âm ỉ cháy, cô thật hối hận, vì đã dừng chân đứng lại, đáng nhẽ cô nên đi lên, cô không nên nổi nóng, cô không được cáu giận, cô phải thật bình tĩnh trò chuyện với người đàn ông đó rằng: “Em đã về rồi.”
Để xem Giang Thừa Dự có thái độ như thế nào.
Bây giờ cô lại cảm thấy ấm ức khó chịu, không cách nào giải tỏa.
Kỷ Thành Minh châm một điếu thuốc, nhìn cô:
- Gặp anh người yêu, cảm thấy thế nào?
Cô trợn tròn mắt nhìn anh, không còn gì để nói.
- Đừng nhìn tôi như vậy, tin tôi đi, những điều tôi biết, so với sự tưởng tượng của cô thì lớn hơn rất nhiều.
Anh cười hờ hững, như vẫn luôn thấy cô như vậy. Tay cô xiết thật chặt, sự ấm ức trong lòng không ngừng bốc lên ngung ngụt, không ngừng lao về phía trước. Kỉ Niệm Hi cảm thấy cô không thể hiểu nổi bản thân mình, cô vẫn luôn không dám thừa nhận, khi đứng trước mặt Kỷ Thành Minh, cô như biến thành một kẻ đơn thuần trong suốt. Thật ra cô việc gì phải nổi giận với Kỷ Thành Minh, anh ta đâu có nói sai điều gì về cô. Lời anh ta nói không dễ nghe, là do cô không biết phân biệt tốt xấu, đối phương đã cứu mạng cô, chỉ cần đứng trên phương diện này, cô đáng nhẽ phải tỏ ra cung kính với Kỷ Thành Minh chứ không phải giống như kẻ thù như bây giờ. Là do chính bản thân cô vô dụng, cô không dám đứng trước mặt Giang Thừa Dự, không phải chỉ bởi vì cảnh tượng đó kích thích cô, mà còn vì cô sợ hãi, anh sẽ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh như băng, cô sợ rằng ở trong lòng anh cô thật sự đã chết từ lâu.
Nói đến đây, hóa ra cô thật sự rất yếu đuối.
Nhưng lại vẫn cố tỏ ra quật cường, cô biết mình sai, nhưng vẫn cố cậy mạnh.
- Anh cho người theo dõi tôi?
Cô đối diện với ánh mắt của Kỷ Thành Minh. Trước kia cô luôn cho rằng đối diện với ánh mắt của người khác là một việc rất khó khăn, ví dụ như cô, chính bản thân cô cũng không dám, nhưng hóa ra chỉ cần xem đối tượng là ai thôi.
Kỷ Thành Minh chậm rãi đưa điếu thuốc trên tay xuống gạt tàn, rồi dí mạnh tàn thuốc xuống, ném vào gạt tàn. Lúc anh làm việc này, hành động của anh thật thoải mái, thái độ cũng rất bình thản, không ai có thể nghĩ rằng anh đang làm một việc không hề có ý nghĩa.
Anh nhìn về phía cô, không hề phủ nhận:
- Trung Quốc co một câu thành ngữ rằng, “Mở mười tòa miếu cũng không xây một môn thần”, không phải vì tôi sợ cô sẽ phá hỏng một mối tình được