
Anh từ chối nhận xét về câu nói của cô:
- Nếu đã như vậy, tôi tuyệt đối đối xử thật tốt với cha cô đấy.
Nhất định phải đối đầu với cô à?
Nhưng dù sao họ cũng chẳng liên quan đến cô đâu?
Cô chưa từng tưởng tượng sẽ có một ngày cô cùng một người xa lạ nào đó trình diễn tiết mục phụ tử tình thâm. Cho dù đối phương có sống tốt hay không cô cũng chẳng quan tâm, một khi họ đã bỏ rơi cô, đối phương đã không còn bất kỳ mỗi quan hệ nào đối với cô nữa.
Cô sẽ chẳng thèm cảm ơn họ vì đã có công sinh ra cô, có khi cô còn thầm oán trách họ vì đã mang cô đến với cuộc đời đen tối này.
- Hóa ra anh vẫn còn thiện tâm gớm. – Châm chọc.
- Đương nhiên, tôi vẫn luôn làm từ thiện mà.
- Để người ta thấy được anh vĩ đại đến mức nào ư? – Cực kỳ dối trá.
- Nói không sai, cô có muốn làm một vài việc từ thiện trên danh nghĩa tập đoàn quốc tế Minh Thành không, dù sao cô cũng rất hảo tâm mà.
Cô im lặng nhìn anh.
- Đừng nhìn tôi như thế, cô vẫn định ăn nhờ ở đậu nhà tôi đấy à? Đã đến lúc làm việc để trả nợ rồi nhỉ?
Làm việc? Trả nợ?
Cô nhớ lại cái đêm ở Huy Hoàng ấy, sao lúc nào anh cũng phải vòng vo gây sự để cô phải bực mình thế chứ, hẳn đó chính là mục đích của anh ta.
Cô thở dài, lại cảm thấy buồn cười.
Kỷ Niệm Hi bị Kỷ Thành Minh trực tiếp ném vào tập đoàn quốc tế Minh Thành. Cảm giác của cô cũng giống như thời gian còn thực tập tại tập đoàn quốc tế Long Giang ngày trước, cô vẫn chưa được tiếp xúc nhiều với công việc. Nhưng ở đây, mọi người đều không hề coi thường cô, họ không hề chê trách, nếu có bất kỳ việc gì không hiểu, để khỏi uổng phí nguồn nhân lực này, cô có thể thoải mái xin họ chỉ dẫn. Mỗi khi có người gọi cô, cô nhận ra mình đã hoàn toàn thích nghi với cái tên Kỷ Niệm Hi, dường như sự tồn tại của Giang Lục Nhân đã hoàn toàn trở nên xa lạ, điều đó khiến cô vừa châm chọc lại vừa cảm thán.
Gần đây, công việc của công ty rất bề bộn , nghe nói họ đang lên kế hoạch tham dự đấu thầu công trình khai phá một mảnh đất lớn, tập đoàn quốc tế Minh Thành và Long Giang là hai công ty có năng lực cạnh tranh mạnh nhất, nếu không có biến cố lớn, hẳn một trong hai công ty sẽ nuốt trọn vụ làm ăn béo bở này.
Rất nhiều nhân lực đã được dành để tập trung vào dự án này, bất kể ngày đêm.
Kỷ Niệm Hi ôm một tập tài liệu, cô chợt nhận ra suy nghĩ của mình vài năm trước thật trẻ con và ấu trĩ, trong môi trường làm việc bận rộn, ai ai cũng bề bộn với mớ công việc của mình, họ đâu còn thời gian để có những suy nghĩ thiếu thực tế như mơ mộng viển vông chim sẻ hóa thành phượng hoàng chứ. Chỉ có các thiếu nữ mới thích theo đuổi các hot boy thôi, đến khi trưởng thành thấy giai đẹp nhiều lắm cũng chỉ ngắm cho đã mắt, con người ta ai ai cũng đều phải thay đổi.
Khi làm việc, cô rất thích cười, kể cả câu chuyện đó chẳng đáng để cười. Hơn thế, cô có thể cười vì những việc vô cùng nhỏ, chỉ cần đó có chút lạc thú nho nhỏ cô vẫn bật cười tươi tắn, khiến đồng nghiệp xung quanh cũng cảm thấy phấn chấn hơn.
Không ít người cảm thấy cô phiền toái, nhưng họ vẫn thích được ở bên cạnh cô.
Cô cầm tập văn kiện bước vào, vừa đi vừa thầm than thở:
- Thật không thể hiểu nổi, tại sao đang yên đang lành lại tạm dừng dự án Vang Thủy chứ.
- Đúng vậy, đổ không biết bao công sức vào đây, vừa phải làm thêm giờ nữa chứ, cuối cùng thu được một kết quả như vậy.
- Nói khó nghe quá, tôi thà là đấu thầu thất bại chứ không muốn bỏ dở giữa chừng như vậy đâu.
- Anh đến văn phòng của tổng giám đốc mà góp ý đi.
- Tôi chưa có điên.
- Làm việc thôi, làm việc thôi.
…..
Kỷ Niệm Hi đặt tài liệu xuống, rồi quay đầu tránh đi. Cô thật không thể hiểu nổi rốt cuộc Kỷ Thành Minh đang muốn làm gì, nên khi về đến biệt thự, cô vẫn chưa thấy Kỷ Thành Minh về, cô bỗng nhiên cảm thấy sự việc ngày hôm nay thật kỳ lạ. Lúc Lục Kỳ Hiên xuống lầu, cô đành phải tạm dừng những thắc mắc về vấn đề này.
Khi cô đang ngồi xem TV ở phòng khách, Lục Kỳ Hiên từ tầng hai đi xuống.
Lục Kỳ Hiên dụi mắt, tủm tỉm cười với Kỷ Niệm Hi:
- Hi, đã lâu không gặp.
Cô nhếch miệng, không nghĩ lại phải gặp cậu ta:
- Tôi vẫn tốt.
Thái độ ôn hòa của cô khiến Lục Kỳ Hiên khẽ sờ mũi, anh ngồi đối diện cô:
- Này, cô đừng nói cho anh họ biết tôi đã đến đây nhé, tôi đang lén thử nghiệm xem tôi trốn ở đây bao lâu thì bị phát hiện.
Trò đùa này cũng chẳng có gì hay, cô không cố tình dội cho cậu ta một gáo nước lạnh đâu:
- Việc này e rằng không thể thực hiện được rồi.
Lục Kỳ Hiên đang nâng cằm, ý bảo là “Vì sao” , bỗng nhiên nhận ra bầu không khí có điểm khang khác, anh quay đầu lại, phát hiện Kỷ Thành Minh đang đứng cách anh ta chừng ba mét, anh thiếu chút nữ sợ quá mà nhảy dựng lên, khuôn mặt trở nên xám xịt, anh đưa tay vuốt mũi:
- Anh…
Kỷ Thành Minh không hề nhìn cậu ta, hay nói chính xác hơn là anh không thèm nhìn một ai, đi thẳng lên gác.
Lục Kỳ Hiên hết nhìn Kỷ Thành Minh lại nhìn Kỷ Niệm Hi, trong mắt anh tràn đầy sự tò mò, anh gượng cười, đi đến trước mặt Kỷ Niệm Hi, lấy tay huých nhẹ tay cô:
- Làm việc có mệt mỏi quá không, có cần tôi chăm sóc không? Xin đừng từ chối, tôi rất vui được phục vụ ngư