
không biết bao nhiêu
lần vang lên. Cuộc so tài sẽ phải bắt đầu, làm sao đây, làm sao đây ?
Các bạn học yêu cầu cô thay thế bạn kia, cô cảm thấy da đầu cứng lên. Cô
được xếp vào vị trí chạy thứ 3, bọn họ nói vị trí này không quan trọng,
nhưng căn bản cô chưa từng luyện tập qua nên sợ phối hợp không ăn ý,
thì thi chạy thế nào được? Phải làm thế nào đây? Ngoài mặt cô tỏ ra trấn tĩnh, nhưng khi nghe các bạn khác giải thích thì trong lòng lại lo lắng mãi không thôi.
Gậy nhanh chóng được chuyền đến phiên cô cầm,
cô lấy cái khăn màu xanh dương trùm lên đầu, đứng ở trên đường chạy chờ
đồng đội cũng quấn khăn trùm đầu màu xanhm dương chuyền gậy cho cô.
Chạy lấy đà, nhận gậy, chạy nước rút, cô cầm cây gậy màu xám bạc trong lòng
bàn tay run rẩy, cảm giác đó khiến chân cô như nhũn ra, cô cố chạy theo
bóng lưng của người chạy đằng trước, rất sợ khoảng cách này rộng ra, cô
cảm thấy hình như phía sau có người chạy lướt qua cô.
Bỗng nhiên cô cảm thấy phần dưới bụng có cảm giác đau đớn, mọi thứ như mờ mờ ảo ảo, đôi tay lạnh lẽo, đôi môi trắng bệch.
Sắp tới rồi! Sắp tới rồi! Chạy nửa vòng thôi ! Đường kẻ trắng trên mặt đất nghĩa là sẽ có người tiếp theo chờ cô đưa gậy.
Cô không biết tại sao lại tiến được vào khu chạy lấy đà phạm vi 20m, nhìn
thấy người chờ nhận gậy đang đứng ngây người, không hiểu sao trong nháy
mắt bị phân tâm, cô vấp ngã.
Trên đầu gối truyền đến một trận
đau đớn, trong bụng như có kim nhọn đâm vào, chân tay cô vì quá khẩn
trương mà tức thời trở nên cứng ngắc, nhìn hướng cái gậy đang lăn đi,
nước mắt đã ngân ngấn trên mi.
Cô không chạy nổi. . . . . . Cô không chạy nổi. . . . . . Cô thật không chạy nổi!
Có bóng người che khuất đôi mắt đang chứa đầy nước của cô, ngẩng đầu nhìn lên, cô nhận ra đó là bóng của Lâm Hi Nhiên.
Lâm Hi Nhiên trùm đầu cái khăn màu xanh dương giống cô, chạy gần bên
người cô, khom lưng nhặt gậy lên, phát hiện ra ánh mắt của cô, cậu nhẹ
nhàng nói: “ Lớp trưởng, đừng khóc”
Sau đó cậu xuất phát chạy
Không giống như Shouji Manga chợt biến thành anh hùng, cũng không thần dũng như đạn bay súng nổ, nhưng đúng là hắn đang chạy
Hai chân tăng tốc chạy, dùng tốc độ 20 giây chạy 100m để chạy, dải băng cột đầu màu xanh lam tung bay, đủ biết là cậu dùng hết sức để chạy
Cô trừng mắt nhìn bóng lưng của Lâm Hi Nhiên mà quên mất cả việc tự mình
phải lau nước mắt. Cô chưa bao giờ lưu ý đến việc phải nói chuyện cẩn
thận với cậu ta, chỉ là trong nháy mắt, cô cảm nhận được là cô đã coi
thường cậu, thậm chí còn không đếm xỉa đến việc cậu ta cũng là bạn học
cùng lớp với cô, lúc này cô cảm thấy khổ sở làm sao.
Sau này cô mới nhận ra, dù đã học cùng nhau một năm rưỡi, đây là lần đầu tiên cậu ta gọi cô là lớp trưởng.
Không thể nhìn cậu ta hoàn tất quá trình chạy thi, bác sỹ của trường liền mang cô tới phòng y tế.
“ Lại Linh, em bị thiếu máu do thời kỳ kinh nguyệt tới phải không, đừng
nên miễn cưỡng chạy có phải là tốt hơn không”. Thân thể là rất thành
thực, hơn nữa bây giờ đang là thời kỳ dậy thì, có kinh lần đầu thường
không theo chu kỳ nào cả.
Thi chạy không thể thiếu người, nói ra thì chỉ thêm phiền toái hơn, cô không thích như vậy. Từ Lại Linh cúi
đầu, cơn buồn ngủ đã làm đầu ngón tay lành lạnh, nhẫn nhịn chịu đựng cơn đau trầy xước từ đầu gối còn đang đau hơn đau bụng, không nói một câu
nào.
Tại phòng y tế trường, bác sỹ biết cô là người có cá tính
quật cường cho nên không chịu yếu thế, rồi thuần thục băng bó kỹ vết
thương, rồi dặn dò cô nên chú ý “chuyện con gái”, rồi sau đó vì có
chuyện cần xử lý nên rời đi, để mình cô ngồi ở trên giường bệnh.
Nghe thấy bên ngoài đại hội kết thúc trong tiếng hoan hô vang dội, cô cảm giác có chút khủng hoảng.
Đội của bọn họ về cuối cùng phải không? Làm sao đây? Bọn họ nhất định sẽ
cho là đó là lỗi của cô. Sớm biết thế cô sẽ nói là do kỳ sinh lý như các bạn gái khác, như thế sẽ không bị phiền muộn trong lòng, cũng không cần phải đủ số người. Tại sao lớp trưởng lại phải có nhiều ý thức trách
nhiệm đến như vậy? Đáng ra cô nên bàng quan không cần phải tham gia……
Tự nhiên cô lại thi chạy để rồi ở trước mặt nhiều người mà té ngã……..Quá mất mặt! Quá mất mặt! Quá mất mặt!
"Lớp trưởng?"
Giọng nói ấm áp cùng bước đi thong thả lại gần, cô đang vùi mặt vào bàn tay phải nhìn lên.
Trên đầu Lâm Hi Nhiên vẫn còn trùm khăn trùm đầu màu xanh dương dài, áo thể
thao màu trắng thấm đẫm mồ hôi, gò má ửng hồng, có lẽ mới chạy xong liền đến phòng y tế tìm cô.
Cậu đưa tay đưa cho cô một chiếc khăn lông ướt ấm áp.
“Tớ vừa mới đụng phải bác sỹ của trường ở hành lang, cô ấy bảo tớ lấy khăn
lông ấm áp lên bụng sẽ cảm thấy thoải mái hơn”. Khoog có bất kỳ ý gì là
quá mức, thậm chí cậu ta còn không nói rõ ràng đến việc đầu gối bị trầy
xước thì tại sao sẽ đau bụng, chỉ là bởi vì lo lắng cho tình hình thân
thể của bạn cùng lớp, vô cùng thuần khiết làm thực hiện theo lời căn dặn của bác sỹ.
Vậy mà khi cậu ta mỉm cười nhàn nhạt lại khiến cho
cô có cảm giác rất khó chịu. Khuôn mặt hồng hồng, tự nhiên bao nhiêu
phẫn uất trồng chất t