pacman, rainbows, and roller s
Ấm Áp Như Xưa

Ấm Áp Như Xưa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325521

Bình chọn: 10.00/10/552 lượt.

lỗi” cũng chẳng thể thay đổi được điều gì.

Cô chỉ biết cầu nguyện, thời gian có thể giúp Thế Văn dần quên mình, và giúp anh tìm được hạnh phúc cho riêng anh.

Cô sẽ mãi mãi cầu nguyện và chúc phúc cho anh.

Thế Văn cứ ho liên tục, giờ xem ra còn ho nặng hơn, gương mặt cũng ửng đỏ lên.

Hinh Dĩnh rốt cuộc không nhịn được vươn tay ra, sờ lên trán anh.

Trời ơi, nóng quá!

Hinh Dĩnh nói: “Anh sốt rồi.”

Thế Văn đáp: “Ừm.”

“Anh biết sao?”

“Ừm.”

“Bao nhiêu độ thế?”

Thế Văn lắc lắc đầu.

“Anh sốt bao lâu rồi?”

“Ừm… khoảng ba ngày gì đó.”

“Anh uống thuốc chưa?”

“Ừm… chưa.”

“Thế Văn, anh nhẽ ra nên tới bệnh viện khám.”

“Không sao đâu, tự nó sẽ khỏi thôi.”

“Không, chúng ta giờ tới viện luôn.”

“Không cần đâu …”

“Thế Văn, chúng ta đi nào.”

Hinh Dĩnh kéo Thế Văn tới bệnh viện. Phòng khám lúc nào cũng đầy ắp người.

Trải qua một loạt các xét nghiệm lớn nhỏ, mới biết Thế Văn đã sốt mấy

hôm, giờ đã chuyển sang viêm phổi. Bác sĩ kê một loạt thuốc, còn bắt

phải lập tức đi truyền nước.

Trước khi họ đi ra, bác sĩ còn nghiêm khắc cảnh cáo Thế Văn: “Hậu quả

của viêm phổi vô cùng nghiêm trọng. Đừng nghĩ mình còn trẻ, mà mang thân thể ra đùa cợt như thế.”

Sau đó lại nhìn Hinh Dĩnh nói: “Người nhà bệnh nhân nhất định phải toàn

lực phối hợp, không được xem thường.” Ánh mắt ông rõ ràng có ý trách

móc.

Hinh Dĩnh chỉ biết gật đầu. Trong lòng càng thấy tội lỗi hơn.

Cô dìu Thê văn đi về phía phòng bệnh. Trong lúc anh truyền nước, cô

không ngừng chạy lên chạy xuống, trả viện phí, lấy thuốc, lấy kết quả

xét nghiệm …

Suốt mấy tiếng đồng hồ, khiến thân thể cô mệt nhoài.

Có điều, cô không muốn nói những chuyện đó với Kính Thành.

Đặc biệt là khi nhìn bộ dạng lúc này của anh, cô càng không muốn nhắc tới.

“Bố mẹ em không chấp nhận anh. Nhưng tàn tật đâu phải là việc mà anh nỗ lực là có thể thay đổi được.”

***

Kính Thành nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay Hinh Dĩnh. Hinh Dĩnh lại dùng bàn tay kia nhè nhẹ vuốt ve gương mặt Kính Thành.

Hai người họ đều rất mệt. Kính Thành còn thêm cả sự đau đớn nữa. Vì vậy

cả hai đều không nói gì, chỉ yên lặng hưởng thụ thời khắc ấm áp này.

Dù chỉ xa cách nhau có mấy tiếng đồng hồ, song điều này lại khiến Kính

Thành ý thức được rất rõ ràng rằng anh đã không thể rời xa được Hinh

Dĩnh. Anh thực không dám tưởng tượng tới cuộc sống mà không có cô. Điều

đó chẳng bằng đừng sống nữa cho rồi. Còn cả việc của người hôn phu trước nữa, thực không hiểu tới lúc nào mới có thể kết thúc được.

Kính Thành đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Hinh Dĩnh, nói: “Dĩnh Tử, gả

cho anh nhé, được không?” Hinh Dĩnh nhất thời ngây ra. Cô nhìn Kính

Thành, có chút kinh ngạc hỏi: “Khi nào chứ?”

Kính Thành nói: “Càng sớm càng tốt.”

“Nhưng …” Nhưng cái gì, Hinh Dĩnh lại nhất thời không thể nói rõ được.

Cô chỉ biết, họ còn có quá nhiều chuyện cần phải suy xét. Ví dụ như: bố

mẹ, rồi công việc …

Kính Thành nói: “Ba năm trước khi anh tới nơi này để tổ chức tọa đàm, họ đã mời anh về làm việc. Hôm nay Roger nói, lời mời vẫn còn hiệu lực.

Anhdự định sẽ đồng ý.”

Hinh Dĩnh trợn tròn mắt. Anh rõ ràng không hề tùy tiện nói chuyện này.

Kính Thành nói tiếp: “Giờ đã là tháng mười một. Học kỳ này chỉ còn hơn

một tháng nữa là kết thúc. Anh khi trờ về sẽ nói chuyện thôi việc với

Charles, nói với ông ấy anh chỉ ở lại cho tới khi học kỳ chấm dứt. Sau

đó anh sẽ chuyển về đây.”

Hinh Dĩnh vừa trải qua một buổi tối quá mức căng thẳng, giờ thân thể

tinh thần vô cùng mỏi mệt, cô cảm thấy giờ mình thực sự không thể nói

chuyện quan trọng như thế này.

Vì thế cô nói: “Nhưng, chúng ta còn chưa hề trải qua chuyện yêu đương.

Em muốn được trải qua thời gian yêu đương với anh trước.” Một mặt cô chỉ nói ra ý nghĩ muốn được trải qua cảm giác yêu đương với Kính Thành từ

tận sâu trong tim mình, một mặt vì muốn kéo dài thời gian, để không phải trả lời thẳng câu hỏi của anh.

Thực ra thì, đây đã là một câu trả lời phủ định mất rồi.

Kính Thành ngây ra, rồi cúi đầu xuống, không nói gì. Trong lòng anh

nghĩ: Cô ấy đương nhiên có quyền yêu cầu được yêu đương. Anh nhẽ ra phải suy nghĩ chuyện này vì cô, cho cô thứ mà cô muốn. Chứ không phải bằng

cách ích kỷ này để hoàn toàn có được cô.

Kính Thành thấy thất vọng với câu trả lời của Hinh Dĩnh, nhưng còn thất vọng hơn với chính mình.

Hinh Dĩnh nhìn bộ dạng cúi đầu của Kính Thành, trong lòng thấy xót xa.

Cô có chút hối hận vì vừa rồi đã trả lời như vậy. Cô đương nhiên sẽ gả

cho Kính Thành. Cô chỉ là không muốn ngay lập tức tiến hành cuộc nói

chuyện về những việc có liên quan tới chuyển nhà, kết hôn … Đặc biệt là

trong tối hôm nay.

Hinh Dĩnh nhẹ giọng hỏi: “Sao đột nhiên anh lại gấp thế?”

Kính Thành lắc lắc đầu, không nói gì cả.

Hinh Dĩnh nói: Thành Thành, nói cho em đi.”

Kính Thành nói: “Để sau hẵng nói.”

Bộ dáng bi thương của anh khiến trái tim Hinh Dĩnh như vỡ vụn. Cô lại lần nữa hỏi: “Thành Thành, nói cho em đi, được không?”

Kính Thành biết, cô sẽ không từ bỏ, anh cũng không muốn che giấu thêm nữa, bèn nói với cô những gì anh đang nghĩ:

“Tối nay khi anh ở nơi này chờ em, rồi