Ring ring
Ấm Áp Như Xưa

Ấm Áp Như Xưa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325365

Bình chọn: 10.00/10/536 lượt.

cười. Anh cầm tay cô, nói khẽ. “Thế thì tốt.”

Tối đến, Hinh Dĩnh đi làm về, thấy Kính Thành đang chống nạng đi lại trong phòng khách.

Tuy thoạt nhìn có vẻ rất khó nhọc nhưng Hinh Dĩnh vẫn rất ngạc nhiên và mừng rỡ. Cô đi tới, ôm luôn cả cái nạng, ra sức hôn hít…

Đêm đó, Kính Thành chuẩn bị cho buổi tọa đàm hôm sau, rất khuya mới làm xong.

Hinh Dĩnh bảo anh tắm rửa, sau đó mát xa chân cho anh.

Cô rất dè dặt, ngoài trừ chân ra thì cố không chạm vào người anh.

Mát xa xong, cô hôn anh, nói: “Không còn sớm nữa, ngủ thôi.” Sáng mai có tọa đàm, cô rất lo cho chân của anh, cả sức khỏe nữa.

Kính Thành cũng hôn cô, nói: “Ừ.”

Hinh Dĩnh nằm trong lòng Kính Thành, nhắm mắt lại.

Lúc cô gần đi vào mộng đẹp thì nghe Kính Thành nói: “Anh kể cho em một câu chuyện nhé.”

Hinh Dĩnh mơ màng trả lời. “Được.”

“Em cũng biết Mao chủ tịch là cao nhân trong cao nhân, rất giỏi biến những

vấn đề phức tạp trở nên đơn giản, một câu là đúng trọng tâm.”

“Ừ.”

“Nghe nói trong thời kỳ Diên An, chủ tịch hỏi: “Quân sự là gì?”. Mọi người

dẫn sách dẫn sử, trả lời rất lưu loát. Chủ tịch nói: “Đâu mà phức tạp

thế. Quân sự chính là chắc thắng thì mới đánh, không chắc thắng thì

không đánh.”

Chủ tịch lại hỏi: “Chính trị là gì?” Mọi người lại

luận cổ suy kim, thao thao bất tuyệt. Chủ tịch cười: “Đâu mà phức tạo

thế. Chính trị chính là buộc đối thủ xuống đài, chúng ta lên đài.”

Chủ tịch hỏi tiếp. “Tuyên truyền là gì?” Mọi người lại dẫn sách dẫn sử, lưu loát không vấp một câu. Chủ tịch thong dong trả lời. “Truyên truyền

chính là khiến cho quần chúng nghĩ rằng chúng ta tốt, kẻ khác không

tốt.”

Chủ tịch hỏi nữa: “Tình yêu là gì?” Mọi người bàn từ cổ tới

kim, thao thao bất tuyệt. Chủ tịch cười nói: “Đâu mà phức tạp thế. Tình

yêu chính là muốn ngủ với nhau.”

Kính Thành thì kể chuyện, Hinh Dĩnh thì cười tươi.

Anh càng kể cô càng cười to.

Khi Kính Thành kể xong câu cuối, Hinh Dĩnh bật cười ha hả.

Sau đó, cô ôm Kính Thành, hôn anh rồi nói: “Không ngờ anh lại biết kể chuyện cười, em rất thích.”

Kính Thành cũng mỉm cười, lòng rất vui vẻ.

Thật ra, anh không còn cách nào khác nên mới kể câu chuyện này. Bởi vì anh

rất muốn yêu cô. Thân thể và tâm lý đều khát khao có được cô.

Nhưng Hinh Dĩnh lại nói “ngủ thôi” nên anh không tiện nói “anh muốn”.

Anh nói: “Dĩnh Tử, anh yêu em.”

Hinh Dĩnh hừ một cái đầy khinh bỉ, đáp. “Anh muốn ngủ với nhau đúng không?”

Kính Thành mau chóng gật đầu. Đúng vậy, đúng vậy.

Hinh Dĩnh ôm anh hôn một cái, bảo. “Lần sau nói thẳng ra là được, cần gì phải vòng vo như thế.”

Kính Thành cười ha hả, sau đó gật đầu. Được, anh biết rồi, lần sau cứ vồ tới là được.

Sáng thứ tư, hai người thức dậy, rửa mặt chải đầu xong, cùng nhau ăn

bữa sáng mà Hinh Dĩnh nấu, sau đó chuẩn bị thay quần áo đến trường.

Hinh Dĩnh hỏi Kính Thành: “Hôm nay anh muốn mặc gì?”

Kính Thành trả lời: “Đồ vest.”

Hinh Dĩnh lấy trong tủ quần áo ra túi đựng đồ vest của Kính Thành, đặt lên giường.

Lúc rời khỏi California, Hinh Dĩnh để ý thấy trong hành lý của Kính

Thành có một cái túi đựng đồ vest nên hỏi: “Anh mang đồ vest theo làm

gì?”

Kính Thành trả lời: “Phòng khi có chuyện gì đó cần mặc đồ lịch sự.”

Quả nhiên lúc này đã phát huy tác dụng.

Hinh Dĩnh mở túi đồ vest ra, mắt không khỏi sáng lên.

Bên trong cái túi lớn là một bộ vest màu đen kẻ sọc. Nền đen thẳm,

trên đó in những đường kẻ nhỏ màu trắng rất tinh tế, cách nhau chừng

mười phân, không rộng không hẹp.

Hinh Dĩnh vừa nhìn là biết bộ đồ này chắc chắn được đặt may. Chất liệu thượng hạng, cắt may khéo léo, tay nghề tinh xảo.

Bên trong chiếc túi còn có một chiếc áo sơ mi trắng đến lóa mắt, rõ ràng cũng là hàng được đặt may.

Trên giá áo mắc một chiếc cà vạt, nền màu đỏ đen, hoa văn màu vàng nhạt, trông hết sức trang nhã.

Hơn một tuần nay, nhìn cách ăn mặc ở nhà của Kính Thành, Hinh Dĩnh đã biết là anh rất có mắt thẩm mĩ, bây giờ nhìn bộ đồ vest này, lòng không khỏi ngợi khen lần nữa.

Cô lấy bộ đồ vest, áo sơ mi và cà vạt ra khỏi chiếc túi.

Cô nghiêng đầu sang thì thấy Kính Thành đang ngồi bên giường cởi

chiếc áo ngủ trắng bằng vài cotton, để lộ ra đôi vai gọi cảm, lồng ngực

rắn chắc và cái bụng phẳng lì…

Tim Hinh Dĩnh không khỏi đập loạn một nhịp, sau đó thì se thắt lại.

Cô để ý rằng mỗi khi thấy Kính Thành cởi quần áo thì mình đều bị ảnh

hưởng. Cô nghĩ, e là cảm gác ấy mãi mãi cũng sẽ không mất đi.

Cô vươn tay ra, nhẹ nhàng sờ soạng cơ ngực rắn chắc của Kính Thành.

Lúc vuốt ve sờ soạng, cô không nhịn được phải cấu một cái.

Ồ, cảm giác rất đã.

Cho nên véo thêm cái nữa.

Kính Thành lập tức đè tay cô lại. Nếu có mà tiếp tục véo nữa, anh chỉ có thể vồ lấy cô.

Hinh Dĩnh cũng hiểu điều đó nên cười bảo: “Cho anh nợ đó.”

Nghe thế, tim Kính Thành không khỏi nảy lên một cái. Anh cười khẽ, hàng mi dài và đẹp hơi rung rung.

Hinh Dĩnh giúp anh mặc áo sơ mi.

Nhìn anh chăm chú cúi đầu cài nút áo, ngắm khuôn mặt hoàn mỹ, sắc mặt ôn hòa, Hinh Dĩnh không khỏi nghĩ thầm: Trời ạ, sao anh lại đẹp thế!

Cô lại giúp anh thắt cà vạt. Thắt xong, cô vỗ vỗ ngực anh, sau đó

vuốt ve gươn