
trái, cũng không biết chính mình đã lần thấy thứ gì, ngay lập tức
nện xuống…..”A…..”.
Người đàn ông kêu lên một tiếng, cả người
ngã nhào xuống giường, cô xoay mình dễ dàng, Dung Ân không nghĩ ngợi
được nhiều. Cô vội vã lao xuống giường, suy nghĩ lúc này mới thông suốt. Nam Dạ Tước ngồi quì trên mặt đất, tay phải đỡ lấy trán, kêu lên không
ngừng.
“Anh không sao chứ?”, Dung Ân buông lỏng tay, “hung khí” đặt trên giường, là điện thoại của cô.
Anh buông hạ tay, máu tươi từ trán túa ra không ngừng, theo khóe mắt chảy
xuống khắp mặt, Dung Ân thất kinh, vội vã ngồi xổm xuống giường, “Xin
lỗi…..”.
“Cô…..”, Nam Dạ Tước cắn răng chịu đựng, nhưng lại vì vậy mà cau chặt mày, “Cô là người đầu tiên khiến tôi phải đổ máu”.
“Chúng ta đi bệnh viện”, Dung Ân nghĩ là làm, chụp ngay lấy điện thoại toan gọi điện.
Nam Dạ Tước nghe xong, vội vàng vươn tay đem điện thoại trong tay cô ném đi, “Cô còn chưa thấy tôi đủ mất mặt hay sao?”
“Nhưng trán của anh đang chảy máu”.
Người đàn ông một tay bịt kín vết thương, trừng mắt nhìn Dung Ân, “Cô hạ thủ
không biết nặng nhẹ sao?”, Ánh mắt vô tình nhìn xuống đầu ngón tay đang
chảy máu của cô, Nam Dạ Tước cũng nguôi ngoai cơn giận dữ, lấy điện
thoại gọi cho Từ Khiêm.
Không lâu sau, khi Từ Khiêm tới nơi,
Dung Ân cũng đã sắp xếp lại phòng ngủ bề bộn trở nên ngăn nắp, Từ Khiêm
xem xét vết thương của Nam Dạ Tước, “Phải khâu hai mũi”.
Lời nói ra đơn giản là vậy, cũng khiến Dung Ân toát mồ hôi lạnh, cô vốn dĩ rất sợ đau.
“Nói cái gì?”, Nam Dạ Tước chụp lấy cánh tay Từ Khiêm, “Vậy, khuôn mặt của tôi!”.
“Chỉ là trán, khi lành sẽ không thấy rõ”.
“Cũng không được”, Nam Dạ Tước thái độ quyết liệt, trong người còn có thể, nhưng trên mặt thì không thể.
“Cậu thật khó phục vụ”, Từ Khiêm cầm băng gạc cùng thuốc khử trùng xử lý vết thương, “Ban đêm chú ý một chút, vết thương đau nhức, không chịu được
sẽ sốt cao, đây cũng là báo ứng của cậu cả thôi”.
Nam Dạ Tước để mặc anh ta chữa trị, cảm giác đau nhức đỡ hơn, mi tâm cũng giãn ra, anh nhìn thấy Dung Ân ngồi ngoan ngoãn ở góc phòng, lời nói ra cũng không
còn hà khắc, “Ban đêm chăm sóc tôi cho tốt”. Lúc này, cô muốn nghe thấy giọng nói của Nam Dạ Tước hơn bất cứ điều gì, dù chỉ là một chữ.
———
Từ Khiêm ánh mắt khả nghi nhìn hai người, rồi đưa thuốc cho Nam Dạ Tước, “Đừng để lại bị đánh”.
“Cô ta dám!”, Nam Dạ Tước cau chặt mi tâm, vết thương lại bắt đầu đau nhức.
“Được rồi”, Từ Khiêm đứng thẳng dậy, thu dọn dụng cụ, anh dặn dò Dung Ân,
“Thuốc tôi đều để lại đây, cách một tiếng cô hãy sát trùng vết thương
cho cậu ta một lần”.
Tiễn Từ Khiêm xuống lầu, khi quay lên, nghe thấy tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm, Dung Ân vội vàng mở cửa,
“Chẳng phải anh không được động vào nước sao?”.
Nam Dạ Tước đang cởi áo, trán vẫn đang cuốn băng, “Vậy cô định tắm cho tôi?”
Dung Ân kéo cửa phòng tắm, quay lưng lại, lo lắng đáp lời, “Cẩn thận vết thương”.
Không lâu sau, trong phòng lấy lại vẻ yên tĩnh, Nam Dạ Tước mặc áo choàng tắm bước ra, nước trên đầu theo trán từng giọt không ngừng rơi xuống, anh
đi đến cạnh giường, đem một chiếc khăn ném tới chỗ Dung Ân, sau đó cơ
thể thư thái nằm ở mép giường, gối đầu trên đùi Dung Ân, “Lau cho tôi”.
Anh mở mắt, máu từ trong băng cuốn rỉ ra, Dung Ân vội vàng nhận lấy khăn,
cẩn thận lau khô tóc, và xoa bóp đầu cho anh, “Được rồi”.
Nam Dạ Tước đầu gối trên đùi cô, biểu cảm dễ chịu thoải mái, “Chúng ta nếu không cãi nhau, dường như rất giống vợ chồng?”
Động tác ở tay của Dung dừng lại, đôi mắt biểu cảm sững sờ.
Nam Dạ Tước nhận thấy cô đang miên man suy nghĩ, bàn tay anh bao trọn lấy tay cô, “Tôi mệt”.
“Vậy ngủ đi”.
“Tôi muốn ngủ trên đùi em”, Người đàn ông khép hờ đôi mắt, vết thương là một tay Dung Ân gây nên, nguyện vọng của anh, cũng thành lẽ dĩ nhiên.
Thay đổi tư thế, Dung Ân nhìn vào điện thoại cầm tay, rốt cuộc cũng không
muốn ngủ, Nam Dạ Tước tuy rằng đang rất đau, nhưng vì trước đó đã uống
thuốc nên nhanh chóng ngủ rất say, trong phòng chỉ còn để chừa lại đèn
áp tường màu vàng, bao phủ căn phòng vẻ ấm áp, ôn hòa.
Dung Ân
tựa lưng vào đầu giường, một hồi lâu sau, chân cũng bắt đầu cảm thấy tê
mỏi, cô vẫn không động đậy, để anh có thể ngủ thật sâu và trầm ổn.
Ngón tay cô chạm vào mặt nhẫn, sau một hồi xoay trái lại phải, Dung Ân cuối cùng quyết định tháo ra, để vào tủ đầu giường.
Ngoài cửa sổ, trời đã bắt đầu hửng sáng, từ đằng đông, mặt trời bắt đầu ló
rạng những tia sáng đầu tiên, không gian vẫn chìm trong sự yên bình, im
ắng.
Nam Dạ Tước dường như đang cựa quậy, từ yết hầu anh phát ra những thanh âm khàn khàn, mang theo sự khó chịu. Dung Ân nhìn thấy anh
đang toát mồ hôi, cô đặt tay sờ trán anh, đã nóng rực. Cô vội vàng lấy
thuốc Từ Khiêm để lại, đem viên thuốc màu trắng đưa vào miệng anh, một
tay bưng cốc nước, “Uống thuốc”.
Người đàn ông tuy rằng đang ngủ mơ màng, nhưng vẫn rất nghe lời, ngoan ngoãn uống thuốc.
Dung Ân cẩn thận cởi băng cuốn trên đầu anh, vết thương cũng không quá sâu,
nếu được chăm sóc cẩn thận có lẽ sẽ không để lại di chứng gì nghiêm
trọng. Cô