
ứng nhắc, ám muội.
Anh bước đi bình ổn về phía trước, Hạ Phi Vũ không theo kịp, “Tước, gia
đình người ta đang đi ăn, chúng ta không nên làm phiền….”
Chỉ là lời chưa dứt, Nam Dạ Tước đã đi đến trước bàn của hai người, vì ngồi
quay lưng, Diêm Việt trước đó không phát hiện ra anh, “Anh muốn gì?”.
Người đàn ông không đáp lời, thân ảnh anh ta vừa đủ che khuất khuôn mặt Dung Ân, một tay để trong túi quần bỏ ra, trong lòng bàn tay là một hộp đồ trang sức.
Thấy anh ta không giận dữ cũng không tha thứ, cô trái lại càng cảm thấy luống cuống.
“Đây vốn là tặng cho cô”, Ngày lễ Tình nhân, anh không thể đi cùng cô, quà
cũng đã chuẩn bị từ trước, lại không nghĩ rằng, cô vẫn như cũ tùy tiện
hành động.
Cùng lúc đó là vô số những ánh mắt đang chăm chú nhìn vào Dung Ân, không đợi được phản ứng của cô, Nam Dạ Tước lùi về sau vài bước, một cánh tay chặn lối đi của nhân viên phục vụ.
“Quí khách cần gì ạ?”
Người phục vụ đang cầm trên tay một khay thức ăn, Nam Dạ Tước nghiêng mặt
nhìn, đem hộp đồ trang sức trong tay bỏ vào trong bát canh còn phân nửa, “Vứt nó vào thùng rác”.
“Vâng”, người phục vụ hai mắt mở to
ngạc nhiên, nhìn tên thương hiệu ghi trên hộp đồ, chỉ biết chắc chắn đây là một món trang sức đắt giá, xa xỉ.
“Rác rưởi, giữ lại bẩn tay!”, Nói xong cùng Hạ Phi Vũ rời đi, cũng không quay đầu lại lấy một lần.
Hộp trang sức chìm trong bát canh, vỏ ngoài đã bắt đầu bị làm hư, người
phục vụ chưa từng trải qua tình huống này, không biết xử lý ra sao, chỉ
biết đứng yên tại chỗ.
Dung Ân làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ăn cơm, nhưng nỗi lòng lại dấy lên những cảm xúc khó diễn
tả, một lần nữa, kết cục lại là thùng rác.
Ăn xong cơm tối, Diêm Việt vốn định đưa cô về, nhưng Dung Ân đã mệt đến rã rời, kiên trì muốn tự mình về nhà, Diêm Việt cũng không miễn cưỡng cô, để mặc cô làm theo ý mình.
Căn nhà trống trải, vắng vẻ, cũng không sáng đèn, Dung Ân chỉ biết Nam Dạ Tước vẫn chưa về.
Xỏ dép trong nhà, dò dẫm trong phòng khách tối đen như mực, cuối cùng cũng lên được tầng hai, Dung Ân liền chui vào trong chăn.
Những lúc yên tĩnh, bên tai cô luôn văng vẳng những thanh âm ồn ào, khiến cô
không sao ngủ được, ánh trăng xuyên thấu qua ban công chiếu rọi vào
trong phòng, vừa đủ hiển hiện khoảng trống bên cạnh cô.
Trên
tầng cao nhất của khách sạn Cao Tửu, trong phòng tổng thống, hương thơm
của tinh dầu phảng phất dìu dịu, rèm cửa mở ra, có thể thu trọn vào tầm
mắt toàn cảnh thành phố Bạch Sa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Phi
Vũ tựa trên vai Nam Dạ Tước, đôi mắt cô ta mơ màng, nãy giờ vì uống rượu vang đỏ, đầu óc cũng đã váng vất. Người đàn ông một cánh tay siết chặt
bả vai cô ta, một nụ hôn nhẹ đáp xuống vầng trán sáng bóng của cô ta,
một đường đi xuống, đôi môi tiếp xúc, nụ hôn trở nên triền miên không
dứt.
Nam Dạ Tước mở to đôi mắt, nhận thấy sự ngượng ngùng của cô ta, lại ẩn chứa cả sự sợ hãi, anh ta xoay người, đem Hạ Phi Vũ đặt ở
trên giường, “Chuẩn bị sẵn sàng rồi?”
Cô biết rõ người đàn ông
này không thích sự chủ động, hai tay khẩn trương đặt lên ngực, “Tước,
không phải anh đối với em khác sao?”
Người đàn ông nghe vậy, đôi mắt liền trở nên u ám, hai tay chống bên cạnh hông cô bắt đầu nảy sinh
ham muốn. Hạ Phi Vũ nhận ra tình thế, vội vàng ôm lấy thắt lưng Nam Dạ
Tước, thôi không ngăn chặn động tác của anh, cô đã bỏ lỡ quá nhiều cơ
hội.
Nơi nhạy cảm va chạm, đôi mắt u ám của Nam Dạ Tước nheo
lại, hai tay buông lỏng, toàn thân đè nén…..Bên kia, Dung Ân vẫn nằm
thao thức, mùa đông cô có thói quen không bật lò sưởi, nhưng luôn có Nam Dạ Tước nằm cùng, chăn đã bị cô đạp ra toàn bộ, khiến chính cô phải
chịu lạnh, toàn thân cũng run lên.
Thao thức suốt đêm, vừa thiếp đi không được bao lâu, giữa lúc ý thức hãy đang mơ hồ, từ bên dưới lại
truyền đến tiếng động, giống như có người đụng phải vật gì đó.
Dung Ân trở mình muốn ngủ tiếp.
Khi Nam Dạ Tước mở cửa, chỉ thấy cô đang nằm yên trong chăn, hai mắt nhắm
nghiền, anh nghênh ngang đi qua, đem thân thể ngã xuống giường, vừa vặn
nằm vào khoảng trống bên cạnh Dung Ân.
“A….”, cô vừa muốn ngủ, bỗng nhiên bị giật mình tỉnh giấc.
Dung Ân mở to hai mắt, giữa lúc đang hoang mang, nhận ra người đàn ông bên cạnh, lúc này mới bình ổn lại hô hấp, “Anh về rồi”.
“Ừ”, một cánh tay Nam Dạ Tước vòng qua người Dung Ân, đối diện người đàn
ông, Dung Ân thuận tay mở đèn đầu giường, vừa quay đầu, liền trông thấy
những dấu hôn vẫn còn để lại rõ ràng trên cổ anh. Cô xem như không nhìn
thấy, nhìn đồng hồ, đã là ba giờ sáng.
Vì ngủ không ngon giấc,
Dung Ân cảm thấy đầu đau như búa bổ, cô muốn gắng ngủ thêm một chút,
nhưng thể lực Nam Dạ Tước vẫn mạnh mẽ khôn cùng, anh nằm đè lên người
cô, bàn tay không kiêng nể tùy ý thăm dò, khiêu khích, đôi môi mỏng kề
cận khóe miệng Dung Ân.
Mùi nước hoa của người phụ nữ còn lưu
lại trên cơ thể người đàn ông ngay lập tức xộc vào cánh mũi, mùi hương
mà cô biết rất rõ, là của Hạ Phi Vũ.
Hai tay cô đẩy ra, “Anh đi tắm đi, tôi đang mệt”.
“Cùng người khác ra ngoài gặp gỡ sao không mệt?”, đôi mắt thoạt đầu nhắm chặ