Teya Salat
Ám Dục

Ám Dục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326992

Bình chọn: 10.00/10/699 lượt.

m lên, không một chút do dự tắt máy.

Lặp lại vài lần sau, đối phương cuối cùng không có tính nhẫn nại, tiếng còi ô tô dưới lầu vang không ngừng.

Dung Ân đẩy cửa sổ, nhìn ra, chỉ thấy xe Nam Dạ Tước dưới đèn đường, di động lại vang lên, cô bất đắng dĩ nghe máy, ” Alo….. đêm nay tôi ở đây,

không muốn về…”

” Năm phút, cô xuống hoặc là tôi đi lên…”

Phía sau, cửa phòng tắm mở ra, Dung Ân vội cúp máy, Tư Cần vừa mới thay quần áo đi tới.

Cô rót nước để ở đầu giường, “Tư Cần, đêm nay tôi… muốn đi bệnh viện thăm

mẹ tôi, cô nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai tôi trở về.”

“Được,

cô đi đi.” Tư Cần im lặng ngồi trên giường , thấy cô còn đứng đó, cô cố

nặn ra một nụ cười, ” Tôi không sao, cô không cần lo lắng”

Dung Ân lại dặn vài câu, thấy quả thật cô đã ổn lại, mới đi xuống lầu.

Đèn đường ảm đạm sáng , dưới bóng cây, bóng của anh bị kéo dài ra.

Cô đi lên trước, nhưng chưa đến gần, chỉ đứng một bên xe.

Nam Dạ Tước ném thuốc trên mặt đất, sắc mặt âm u, mở cửa xe, ” Lên xe!”

Dung Ân liếc anh, cơn giận còn sót lại chưa tiêu tan, cô mở cửa xe ngồi vào, Nam Dạ Tước nới lỏng cà vạt, một đạp nhấn ga lao xe đi Xuyên qua những bóng cây trên đường, chiếc xe lao thẳng tắp về phía

trước, tốc độ xe trước sau như một cực kỳ nhanh, người đi đường dừng

chân một chút, cũng chỉ kịp thấy đèn sau quét qua trong nháy mắt.

“Cô ta, là bạn của cô sao?” Sau hồi lâu trầm mặc, vẫn là anh mở lời phá vỡ cục diện bế tắc.

Dung Ân đem hai mắt liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, ” Không chỉ là bạn, chúng tôi còn là cùng một loại người.”

Nam Dạ Tước nắm thật chặt tay lái, ánh mắt vẫn rực lửa như trước, ” Cô nên

biết, cô ta hại Hạ Phi Vũ như vậy, tôi không thể nuốt trôi cục tức này

được.”

Cô không muốn nghe, dứt khoát nhắm mắt lại, dựa đầu vào

cửa kính, ” Nam Dạ Tước, chúng ta cứ tiếp tục dây dưa như vậy, chỉ làm

cả hai cùng thiệt thôi, hãy để tôi đi đi.”

” Sáng nay tôi đã

nói, cô nên bỏ ý định này trong đầu đi.” Anh nhanh chóng nói, cửa xe rất kín, Dung Ân vẫn nghe được tiếng gió o o bên tai.

“Anh quan tâm là Hạ Phi Vũ, anh hẳn là nhốt cô ta vào trong lồng vàng.” Anh thật là

đáng sợ, cô tình nguyện trở về cuộc sống khốn đốn trước kia, cũng không

muốn ở bên cạnh anh, Dung Ân nhìn góc đường, đèn đường mờ nhạt luân

phiên, nếu có thể, cô chỉ mong có thể quay lại cuộc sống bình thường như trước kia.

Vài ngày gần đây, Dung Ân nộp hồ sơ đến một số công

ty, khi phỏng vấn, cũng không có lọt vào nhóm nguy hiểm, tuy rằng cô

cũng không biết vì sao, nhưng, khởi đầu như vậy coi như cũng suôn sẻ.

Nam Dạ Tước thắng gấp xe lại, đuôi xe nhổng lên một cái, ngừng xe ở ven

đường, nắm chặt cánh tay mảnh khảnh kia, ” Dung Ân, cô bản lĩnh gì cũng

không có, chọc giận người thì là số một.”

Liếc nhìn đáy mắt phẫn nộ của anh, vẻ mặt tinh xảo, nam nhân này, nghĩ muốn cái gì, không phải là dễ như trở bàn tay sao?

Dung Ân sững sờ nhìn sâu vào đáy mắt anh, bỗng nhiên cảm thấy mình thật ngu

ngốc, anh muốn thuận theo, cô nên làm bộ thuận theo, anh muốn cái gì, cô liền cho anh cái đó, chờ anh ta chơi chán, chỉ sợ cô không đi, anh cũng đuổi cô đi.

Nghĩ nhu vậy, cô thu hồi gương mặt cứng nhắc, khóe miệng mỉm cười, ” Anh không mệt sao? Chúng ta về nhà đi.”

Đột nhiên thay đổi thái độ như vậy, anh ngẩn ra, nhíu mày, trong mắt nghi hoặc, buông tay Dung Ân lái xe đi.

Trở về Ngự Cảnh Uyển, Dung Ân lên lầu, Nam Dạ Tước đi theo phía sau cô,

chuyện Tư Cần, anh nghĩ cô sẽ tranh cãi dữ dội, cũng không ngờ cô lại

bình tĩnh như vậy.

Tiếng bước chân một trước, một sau, mỗi người một tâm tư. Nam Dạ Tước không biết, Dung Ân nhất định muốn rời khỏi,

hành vi của anh, đã làm cho trái tim cô băng giá, thậm chí là sợ hãi.

Dung Ân muốn chính là một cuộc sống bình thường mà thôi.

Sau khi tắm qua, Nam Dạ Tước đi ra, Dung Ân đã nằm trên giường, cuộn tròn người.

Anh vén chăn lên, phía sau lưng Dung Ân rõ ràng cứng đờ, anh đem cô ôm vào

lòng, lúc này cô mới chậm rãi giãn người ra, miễn cưỡng tiếp nhận.

Anh nằm lên người cô, hôn, từng chút từng chút theo thái dương đến chóp mũi cô, Dung Ân không né tránh, mặc anh hôn môi.

Lúc cao trào, bầu không khí không dễ dàng gì lắng xuống một chút lại bị

tiếng chuông điện thoại phá tan, Nam Dạ Tước nhíu mày, trong lòng nôn

nóng, nhấc người qua lấy điện thoại, con ngươi đang chòm trong dục vọng

sau khi nhìn lướt qua dãy số, từ từ dịu lại.

Anh nhìn mắt Dung

Ân, liền xuống giường ra ban công, giọng nói tuy rằng rất nhỏ, nhưng lại có thể xuyên qua cửa sổ truyền vào, ” A lô, ….Đừng sợ, nghỉ ngơi sớm

một chút…”

Anh mặc áo khoác trắng đựa vào ban công kiến trúc

Châu Âu, Dung Ân nằm nghiêng, cuộc điện thoại này tới thật đúng lúc, cô

nên nói tiếng cảm ơn với đối phương.

Lời nói không ngoài dự

tính, nhất định là Hạ Phi Vũ, Dung Ân mệt mỏi cọ mặt vào gối vài cái,

xem ra, đêm nay có thê yên ổn nghỉ ngơi.

Nam Dạ Tước kẹp điếu

thuốc giữa hai ngón tay, cô nhìn thấy đốm lửa lúc sáng lúc tối, hai mắt

bình tĩnh bất ngờ chạm vào mắt anh, Nam Dạ Tước hút điếu thuốc, ” Được

rồi, tôi sẽ lập tức đến…”

Dung Ân kéo cao chăn, góc chăn che