Ám Dục

Ám Dục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329095

Bình chọn: 10.00/10/909 lượt.

c, từng câu bất an, Dung Ân cắn chặc hàm răng, nuốt nỗi sợ vào bụng, “Anh thả anh ta đi.”

“Dựa vào cái gì?” Nam Dạ Tước ngồi trở lại bên cạnh Dung Ân, nắm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng chủa cô, khẽ vuốt.

“Anh không thể giết anh ấy…”

” Ân Ân, em không cần cầu xin hắn, kết quả như thế này cũng không ngoài

dự liệu của anh.” Diêm Việt bị A Nguyên cướp súng, nhưng lại bình tĩnh

như cũ.

Nam Dạ Tước đứng dậy, kéo tay Dung Ân đến bên cạnh Diêm

Việt, anh mở bàn tay ra, liền có người đem dao bấm đến bên tay anh. Ánh

mắt sắc bén của Nam Dạ Tước uy hiếp Dung Ân, đem dao găm giơ lên trước

mặt cô, ” Cô phế đôi tay của hắn, hôm nay tôi sẽ tha cho hắn một mạng,

như thế nào?”

Anh kéo tay cô, đem dao đặt vào lòng bàn tay cô.

Cô không cầm chắc, dao găm liền rớt xuống bên chân, lưỡi dao sắc bén dưới

ánh đèn, phát ra ánh sáng lạnh ghê người. Dung Ân theo bản năng lùi bước lại, ” Nam Dạ Tước, anh điên rồi đúng không?”

“Một đôi tay đổi một mạng, không phải có lời rồi sao?”

“Anh đến tột cùng muốn thế nào? Anh mới thả anh ấy!” Dung Ân giơ chân đá dao đi rất xa, cô muốn xông đến đẩy A Nguyên, liền bị Nam Dạ Tước phía sau

ôm lấy cổ, kéo cô trở về, ” Ân Ân, tôi cho cô cơ hội, là cô không muốn.”

Cô chỉ có thể kiễng mũi chân, như vậy mới có thể thở được, Nam Dạ Tước

không hề muốn buông ra, nháy mắt với A Nguyên, đối phương gật đầu, sau

đó kéo Diêm Việt đến một chiếc bàn cũ rách, đặt hắn lên bàn, hai tay

chống hai bên người.

“Cô không ra tay?” Anh đem Dung Ân đến trước mặt Diêm Việt.

“Nam Dạ Tước, Anh có phải là người không hả?!” Dung Ân hai mắt hoảng sợ

không dứt, hai tay dùng sức nhéo cánh tay cường tráng của anh, cho đến

khi đê lại một vết rách rỉ máu, đừng nói là Diêm Việt, coi như là một

người xa lạ bị đặt tại đây, cô cũng không có dũng khí đó.

Trong

tiềm thức của Nam Dạ Tước, nếu có người nào muốn giết anh, anh sẽ không

bao giờ để cho hán có cơ hội ra tay lần thứ hai, cánh tay anh dùng sức

ôm chặt, “Ân Ân, nếu không phải tôi sớm chuẩn bị, hôm nay chết đúng là

tôi, nếu tôi chết rồi, cô sẽ phản ứng như thế nào? Hả?”

Dung Ân chảy nước mắt, mặt đỏ bừng, Diêm Việt thấy thế, giận dữ hét, “Ngươi buông Ân Ân ra, lại đây đối phó với ta…”

Chân mày Nam Dạ Tước khẽ nhíu, cánh tay chợt dùng sức đem Dung Ân vứt vào

trong ghế sa lon, anh bước mấy bước tiến đến, tay trái đè chặt cổ Diêm

Việt, tay phải lấy súng từ trong người ra, Dung Ân bị đẩy té ngã trên

mặt đất, bò dậy, vội vàng chạy đến bên cạnh Diêm Việt, “Không —— Không

được, dừng tay!!!!”

“Đùng!!!!!”

Sau khi tiếng súng kịch

liệt vang lên, chỉ nghe được tiếng Diêm Việt cắn mạnh rên rỉ trong

miệng, tay trái co quắp không dứt, chính giữa mu bàn tay bị đạn xuyên

qua, máu chảy không ngừng.

Tất cả những người đàn ông bị khống chế ở đây, ngay cả ánh mắt cũng không nháy, dường như rất quen thuộc.

Trên quần áo Nam Dạ Tước dính máu, anh không thèm để ý, đem họng súng nhắm ngay thái dương Diêm Việt.

Dung Ân vội vàng lảo đảo tiến đến, hai tay ôm chặt cánh tay Nam Dạ Tước, anh thật là loại người cái gì làm cũng được, Dung Ân lấy thân thể che trước mặt Diêm Việt, ” Không được, không được…”

Nam Dạ Tước cúi đầu liếc nhìn cô, họng súng tối tăm còn bốc lên khói trắng, sắc mặt anh âm lãnh, ” Dựa vào cái gì?”

“Nam Dạ Tước, anh thả anh ta, tôi không trốn nữa, dùng tự do của tôi đổi lại mạng sống của anh ta, có được không?” Hai tay Dung Ân giữ chặt hai tay

của anh, thấy anh không nói lời nào, sợ anh sẽ không đồng ý, liền dùng

sức lay thân thể của anh, “Có thể không, có thể không? !”

“Ân Ân,” anh nheo con mắt tàn ác lại, ” Tự do của cô đáng giá như vậy sao?”

Dung Ân nghe nói, hi vọng duy nhất trong lòng biến thành tuyệt vọng,

Diêm Việt thử động nhẹ tay, đầu đầy mồ hôi đau nhức, sợ cái tay này thật sự bị phế đi, hắn nhẹ giơ mi mắt, ” Ân Ân, em không cần lo cho anh, sau khi trở về, hãy rời khỏi hắn, như vậy anh cũng có thể yên lòng…”

“Việt, “Dung Ân thấy anh khí lực nói cũng mất đi, vội ngắt lời, ” ANh không nên nói nữa, em sẽ không để anh chết.”

“Ở trước mặt tôi diễn trò ân ái, Dung Ân, cô xem tôi không tòn tại phải không?”

“Nam Dạ Tước, anh thả anh ta đi, anh ta đã bị thương như vậy, anh còn muốn như thế nào nữa?” Hai tay Dung Ân níu thật chặt quần áo Nam Dạ

Tước, ” Nếu anh ta chết, tôi sẽ hận anh cả đời, tôi sẽ giết anh—–”

Quên nữa: Warning: 18+

Đáy mắt bình tĩnh của Nam Dạ Tước gợn lên chút sóng, hoàn cảnh như vậy, anh biết Dung Ân không chịu được, cô dù sao cũng không phải ngươi cùng thế

giới với anh.

Dung Ân gần như sụp đổ, cánh tay theo thân thể Nam Dạ Tước rơi xuống, một tay anh giữa lấy hông cô, ” Đây là cô nói, dùng

tự do của cô đổi lấy một mạng của hắn, đồng ý!”

“Không, Ân Ân—-”

Dung Ân cả người vô lực, tê liệt ngã xuống trong khuỷu tay Nam Dạ Tước, tầm

mắt cô vô thần nhìn Diêm Việt, hai lần đẩy cô vào địa ngục, không ai

khác, đều là hắn.

Chuyện thừa nước đục thả câu, Nam Dạ Tước rất

thích làm, tay anh vuốt khẽ ở đỉnh đầu Dung Ân, “Ân Ân, vốn dĩ, đề án

của cô tôi có thể thông qua, nhưng hiện tại, cũng chẳng thay đổi được

gì.”

Những lời nà


Pair of Vintage Old School Fru