Insane
Ám Dục

Ám Dục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329475

Bình chọn: 10.00/10/947 lượt.

u lưng.

” Dung tiểu thư, ăn một chút gì đi, người mà bị sốt mà húp cháo thì sẽ

khỏi rất nhanh.” Vương Linh đỡ Dung Ân ngồi dậy, kê cho cô một cái gối ở sau lưng để cô dựa vào, cho cô có vị trí nằm thoải mái nhất.

Dung Ân miệng lưỡi khô khốc, một chút ít khí lực để nói chuyện cũng không

có, phía ngoài miệng cũng khô nứt nẻ , Nam Dạ Tước đem thìa đưa đến bện

cạnh miệng cô, Dung Ân liền buông lỏng mí mắt, nhìn một cách thật kĩ

lưỡng người đàn ông trước mặt mình, trong con ngươi dường như dấy lên

một ngọn lửa nhỏ, như có một cái gì đó vọt đến vào ngực bị đè nén chạy

thẳng đến cổ họng.

Cô liền hất cổ tay người đàn ông ra, làm cho

chén cháo khiến người ta chảy nước miếng nóng hổi đổ văng vào mu bàn tay của Nam Dạ Tước, đỏ lên một mảng lớn.

Vương Linh mở lớn hai mắt,” Cậu, Cậu chủ.”

Nam Dạ Tước vẫy xuống, chỉ thấy mu bàn tay không chỉ là đỏ, còn có hai mảng da đang mọng nước phổng rộp lên.

Anh cầm lấy chén cháo bị rơi xuống giường, nhìn xuống ,nện mạnh một cái

xuống nền đất, cháo còn lại trong chén vung vãi trên mặt đất, một chút

bắn lên trên người, nhưng ai cũng không giám kêu lên.(do tớ là người

miền bắc, nên hay gọi là bát cháo nhưng tớ muốn để chén cháo cho nó hay

nên các bạn miền bắc hiểu nhé! ^^, -Khoai Môn Kem-)

” Để tôi đi lấy chén cháo khác.” Vương Linh dứt lời, vừa muốn đi ra.

” Tôi không muốn ăn.” Dung Ânánh mắt nhàn nhạt, đầu đau đớn rất khó chịu, thân thể lui lại muốn nằm xuống.

Nam Dạ Tước kéo chăn ra, thấy bộ dáng của cô như không muốn sống nữa, sợ cô không ăn cái gì, thân thể không chịu được, anh dùng sức một cái, lại

không nghĩ rằng chiếc chăn đơn đều bị kéo hết xuống dưới, lộ ra nửa

người trên trần truồng của Dung Ân.

Vương Linh chỉ là liếc mắt,

mặt liền đỏ bừng, , ánh mắt ngượng ngùng, Dung Ân tùy ý để lộ “ cảnh

xuân” ra ngoài, xung quanh người đều là vết thương, cô hướng về phía Nam Dạ Tước nở nụ cười,” Đẹp không?”

Ánh mắt hiu quạnh như vậy, có

chút làm người ta nhói đau, bên miệng theo động tác cô cười mà sinh ra

trào phúng, Nam Dạ Tước trong cổ nhẹ cuộn, cảm giác đó nhất thời không

thể diễn tả, chỉ cảm thấy trong lòng như có khối đá to lớn đè nặng, chắc chắn là cực kỳ khó chịu.

Dung Ân ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh

lùng liếc về phía anh, miệng vết thương bôi qua thuốc mỡ còn đang đau

nhức, cô quên không được, Nam Dạ Tước giống như một con dã thú ở trên

người cô cắn xé như thế nào. Rất nhiều chỗ máu đã thật sự chảy xuống,

vết răng màu đỏ sậm loang lổ không chịu nổi.

Anh cầm lấy chiếc chăn đơn, chuẩn bị choàng trên bờ vai cô.

Chỉ là còn chưa tiếp cận, Dung Ân liền bắt đầu biểu hiện ra sự hoảng sợ,

thân thể của cô bắt đầu lùi về phía sau, hai tay bắt đầu vung lung

tung,” Không được, không được tới đây–”

Nam Dạ Tước lông mày

nhíu chặt lại, Vương Linh vội vàng tới bắt lấy cánh tay cô, Dung Ân

trong mắt phủ đầy sự hoảng sợ, đột nhiên giống như là điên rồi, cầm lấy

đồ ném về phía Nam Dạ Tước. Ống tiêm đâm đâm sâu vào bên trong da, máu

chảy ngược ra một đoạn dài, nhìn thấy mà giật mình, Vương Linh sợ tới

mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng hai tay đè lấy bờ vai của cô, làm cho

cô tỉnh táo lại,” Dung tiểu thư, chị đừng như vậy nữa.”

Nam Dạ

Tước cho rằng cô giận dỗi, anh sa sầm nét mặt, cô vẫn là bộ dáng như

vậy, anh liền tới gần, hai tay dùng sức ôm lây bả vai Dung Ân, đem cô ôm chặt vào lồng ngực mình,” Đừng làm náo loạn lên nữa, cô không muốn bày

ra bộ dáng như người đàn bà chanh chua này không phải sao?”

Khuôn mặt vừa mới khôi phục được chút hồng hào của Dung Ân lập tức trắng

bệch, hai tay đang đặt ở trước ngực Nam Dạ Tước, cô liều mạng xô đẩy,

trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng kêu rên,” Buông ra, đừng đụng

vào tôi, cút ngay–”

” Em dám đuổi tôi ?” Người đàn ông với mái

tóc ngắn màu rượu đỏ, hai mắt sắc bén lộ ra vẻ vô cùng không vui, cô

càng giãy dụa, anh ôm càng chặt, Dung Ân hai chân ở trong chăn đơn đạp

loạn xạ, cho đến khi khí lực chẳng còn nữa chỉ còn lại có bả vai run

rẩy, giãy dụa dần dần yếu đi, Nam Dạ Tước thấy cô sắc mặt trong suốt như tờ giấy, vừa muốn bảo Vương Linh đi lấy một ít thức ăn mang lên, Dung

Ân liền cúi mặt xuống, ở trước ngực anh nôn ra một trận, cuối cùng, tất

cả những gì trong bụng cô đều nằm tại quần áo Nam Dạ Tước.

Người đàn ông sắc mặt tái nhợt, cũng không phải là cảm thấy bẩn, mà là trong

đầu của anh có một chút suy nghĩ, phản ứng này, Dung Ân có phải là đang

có..?

Khoảng thời gian lần trước tại ngự cảnh uyển, trong thời gian này, cô ấy cũng không ở bên cạnh mình.

Lại nói sau đêm đó, anh đã chính mắt trông thấy cô uống thuốc.

Nam Dạ Tước buông cô khỏi lòng ngực mình, Vương Linh mang chiếc chăn đơn

khoác vào bả vai của Dung Ân, anh cố nén cơn tức giận xuống đem điện gọi cho Từ Khiêm “Lập tức tới ngay, đúng, ngay bây giờ!”

Người con

gái nằm ở trên giường, chỉ lộ ra cái đầu, cô cũng không biết làm sao lại ói ra, chỉ là bị Nam Dạ Tước đụng vào người, sau đó cảm thấy rất sợ

hãi, từng nơi trên cơ thể đều kêu gào bài xích.

Từ Kiêm chạy tới rất nhanh, nhìn thấy Dung Ân thì nói, “ Không phải đã tỉnh sao?