XtGem Forum catalog
Ám Dục

Ám Dục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329461

Bình chọn: 9.5.00/10/946 lượt.

Ở trong mắt cô, hắn vốn đã không phải rồi, bất cứ cấp bậc cầm

thú nào dùng trên người anh cũng khó hình dung, ” Thật ra thì cầm thú rất tốt, chỉ phải hiểu mình muốn cái gì là được, cô cùng Diêm Việt không phải là ân ái sao? Không phải là tính toán đến chuyện

kết hôn sinh con sao? Phỉ!!! Hiện tại người cô coi trọng không

phải là tôi? Hắn là người, cho nên không thể đoạt được từ tay

tôi, Dung Ân, cô biết điều một chút cam chịu số phận đi!”



chửi đánh cũng không có tác dụng gì, người đàn ông này vô sỉ

tới cực điểm, da mặt so sánh với thành tường còn dầy hơn.

” Dung Ân, cô còn dám chạy không?”

Cô cắn răng không nói lời nào, hắn biết trong lòng cô còn không cam lòng, cô không ngừng suy nghĩ, chỉ sợ cô không thể sống yên ổn, hai

cánh tay hắn ôm lấy Dung Ân từ phía sau, “Nói, còn dám không?”

“Anh sợ tôi chạy sao?” Đường đường là Tước thiếu, cũng có lúc sợ

sao? Tôi có thể trốn được không, cuối cùng cũng bị anh bắt lại .”

“Không cho phép cô nói với tôi như vậy.” Nam Dạ Tước

không muốn từ giọng cô nghe ra loại xa cách đó. Khoảng cách càng kéo dài ra thêm, dường như bọn họ vừa mới hoan ái trên chiếc giường kia chỉ là

giấc mộng, không hề chân thật. Cái loại suy tính thiệt hơn này, Nam Dạ

Tước rất không thích.

Dung Ân động động chân, hạ thân như tê

liệt, cô cúi đầu xuống, chỉ thấy có máu theo má trong bắp đùi chảy xuống đi ra ngoài.

Vẫn là bị tổn thương.

Kết quả

như thế Dung Ân cũng không nghĩ qua, cô liều chết không chấp nhận,

thân thể không hề vui thích có thể nào dễ chịu?

Nam Dạ

Tước nằm ở bên cạnh, loại phản ứng lạnh nhạt này hoàn toàn chọc giận hắn, hắn mọi cách đòi hỏi, cô nàng đúng như cá chết loại nằm ở

kia, nhớ tới đêm đó cô gọi Diêm Việt lúc kích tình, hai mắt hắn

liền bị nung đỏ lên, nếu như không đổi được thể xác và tinh thần hợp

nhất, như vậy càng đau nhức, đau nhức thật sâu.

Dung Ân

toàn thân mệt rã cả rời nằm ở đó, chưa kịp nhắm mắt lại, đã bị Nam Dạ

Tước lôi dậy. Cô bất động không làm khó, lại bị hắn mang ra khỏi

phòng, đến hành lang hình cầu ở cầu thang.

“Anh muốn

làm cái gì?” Thân thể trần truồng cảm giác lạnh như băng, âm

hàn từ lòng bàn chân chui lên tới, theo mỗi dây thân kinh bò

khắp toàn thân. Động tác Nam Dạ Tước theo sát đến, giống như

giật dây búp bê, hắn động một chút, Dung Ân liền động một chút.

Hai tay hắn đè ép bả vai Dung Ân, đẩy nửa người trên của cô lên, bụng

cô chống đỡ lan can, nhìn xuống, có cảm giác choáng váng. Nam

Dạ Tước dán chặt phía sau Dung Ân, cặp chân cô bắt đầu run rẩy,

hai tay không tự chủ được vịn hai bên lan can, cô nhắm mắt lại, cảm

giác sợ hãi lại phảng phất có máu tươi ngay tại chỗ.

” Dung Ân, cô cũng sợ sao?”

Cô dĩ nhiên sợ chết, Dung Ân thật không có nghĩ tới Nam Dạ Tước biến thái

như vậy, Vương Linh ngủ ở phòng dưới, mở cửa có thể nhìn thấy

bộ dáng dây dưa này của họ, sau lưng cô cứng ngắc, khuất nhục

cộng thêm không cam lòng, làm cả khuôn mặt cũng thấm bi thương không

nói lên lời. ” Nam Dạ Tước, chẳng lẽ anh sẽ không sợ chết sao?”

“Tôi dĩ nhiên không sợ, ” hắn vỗ về cổ của cô, đem mặt cô hướng chính

mình, ” CÔ càng muốn tôi chết, tôi càng sống thật tốt, Dung Ân,

Giãy giụa mà không thể thoát được, là loại cảm giác như thế

nào?”

Dung Ân thật có cảm giác bị ép điên! Cô cuối cùng không chịu đựng nổi, “Nam Dạ Tước, anh là người hay sao!!”

Ở trong mắt cô, hắn vốn đã không phải rồi, bất cứ cấp bậc cầm

thú nào dùng trên người anh cũng khó hình dung, ” Thật ra thì cầm thú rất tốt, chỉ phải hiểu mình muốn cái gì là được, cô cùng Diêm Việt không phải là ân ái sao? Không phải là tính toán đến chuyện

kết hôn sinh con sao? Phỉ!!! Hiện tại người cô coi trọng không

phải là tôi? Hắn là người, cho nên không thể đoạt được từ tay

tôi, Dung Ân, cô biết điều một chút cam chịu số phận đi!”



chửi đánh cũng không có tác dụng gì, người đàn ông này vô sỉ

tới cực điểm, da mặt so sánh với thành tường còn dầy hơn.

” Dung Ân, cô còn dám chạy không?”

Cô cắn răng không nói lời nào, hắn biết trong lòng cô còn không cam lòng, cô không ngừng suy nghĩ, chỉ sợ cô không thể sống yên ổn, hai

cánh tay hắn ôm lấy Dung Ân từ phía sau, “Nói, còn dám không?”

“Anh sợ tôi chạy sao?” Đường đường là Tước thiếu, cũng có lúc sợ

sao? Tôi có thể trốn được không, cuối cùng cũng bị anh bắt lại .”

“Không cho phép cô nói với tôi như vậy.” Nam Dạ Tước

không muốn từ giọng cô nghe ra loại xa cách đó. Khoảng cách càng kéo dài ra thêm, dường như bọn họ vừa mới hoan ái trên chiếc giường kia chỉ là

giấc mộng, không hề chân thật. Cái loại suy tính thiệt hơn này, Nam Dạ

Tước rất không thích.

Nam Dạ Tước lúc đứng lên liền phát hiện cô phát sốt, hắn vỗ mặt của cô, vẫn là bất tỉnh.

Từ K