
̃ anhg giọng phát tiết, ” Tránh xa
anh, chính là cuộc sống tôi mong muốm, tôi tình nguyện cằm 2000
đồng tiền lương sống cuộc sống trước kia, Nam Dạ Tước, trên tay
anh dính máu, chẳng lẽ tôi phải sống cuộc sống như vậy sao?”
Trong mắt cô trong trẻo lạnh lùng phát ra oán hận, hận anh phá hư mọi thứ của cô.
Nam Dạ Tước lần đầu tiên cảm thấy thất bại, anh cẩn thật an bài, thậm
chí vì cô đã lót đường sau này thật tốt, nhiều cô gái ao ước
theo đuổi, nhưng cô lại không muốn. Hung hăng thậm chí tàn nhẫn
không thèm suy nghĩ liền cư tuyệt.
Anh kéo cánh tay của cô
đem cô ném lên giường, ” Cô không muốn sống cùng tôi, cho nên, cam
nguyện bán thân thể của mình theo thằng Bùi Lang đó, Dung Ân,
có phải cô cho là tôi không làm được gì anh?”
Cô giống
như bị sỉ nhục nặng nề, giơ chân phải lên đá anh, Nam Dạ Tước mí
mắt cũng không có nhúc nhích chế trụ mắt cá chân của cô, vẻ bên
ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, ” Trừ chiêu này, cô còn
biết cái gì nữa không? Ân?”
Dung Ân đỏ mặt, , đá mấy cái
không có kết quả “Nam Dạ Tước, không nên suy bụng ta ra bụng người
như vậy, anh mới bán thân thể đó!”
Cô nhìn thấy vé mặt
anh từ từ âm u đi xuống, chỉ cảm thấy phía sau lưng đã xuất mồ hôi lạnh, Nam Dạ Tước thấy cô không thừa nhận, liền lấy điện thoại di động ra đem tấm hình kia thả vào trước mặt Dung Ân, ” Cái này nói như thế nào? Tôi điều tra, nó cũng không có được xử lý qua.”
Dung Ân
thấy là hình cô cùng Bùi Lang đứng trước cửa khách sạn, hiển
nhiên là chụp lén, cô nhếch môi lên không nói gì.
“Thế nào, không ngụy biện được nữa sao?”
“Đây là Hạ Phi Vũ chụp, lúc ấy chẳng qua tôi cùng Bùi Lang đưa người khác đến khách sạn, mắt anh nhìn không thấy sao? Chúng tôi
chẳng qua chỉ đứng chung một chỗ!”
” Dung Ân, cô cho rằng
tôi còn có thể để cô đùa giỡn sao?” Nam Dạ Tước lấy ngón cái cùng
ngón trỏ cầm điện thoại di động lên, ” Tay lôi kéo, cũng rất thân
mật nhỉ, ban đầu cô nói con mất là do Hạ Phi Vũ đẩy cô, hiện
tại cô nói tấm hình này hại cọ, Dung Ân, tôi không muốn nghe cô
nói nhảm nữa!”
Cho nên, đã mói dối một lần, về sau đừng hy vọng người khác tin tưởng lần thứ hai.
Dung Ân giơ một cái chân khác, đá hướng anh đang cầm điện thoại , ”
Anh cũng đã cho là như vậy, anh còn hỏi cái gì?”
Điện
thoại bay ra ngoài theo dường vòng cung rớt xuống đất, miệng Nam Dạ
Tước từng trận từng trận chua chát, trong đôi mắt căm phẫn mạnh
mẽ, ” Dung Ân, tôi cho cô cơ hội, cô không muốn, muốn cam chịu,
cũng đừng trách tôi.”
Cô ngửa mặt nằm ở trên giường, xương
quai xanh thon gầy lồi ra, Dung Ân bỗng nhiên nở nụ cười, Nam Dạ Tước
chỉ nhìn thấy hai vai cô không ngừng lay động, thậm chí ngay cả
tóc dưới thân thể đều lay động, cô cười, cười, nước mắt liền từ
khóe mắt chảy ra, sau đó quanh co chảy đau thương buồn bã trên mặt. Anh nói, tôi cho cô cơ hội giải thích….
Dung Ân thật không
cảm thấy buồn cười, cô hung hăng nhìn chằm chằm hai mắt Nam Dạ Tước,
anh nhìn ra được, cô không phải là đang cười, khóe miệng vẽ ra độ
cong hẹp kiêu căng châm chọc, không biết là đang giễu cợt anh hay chí
là cô.
“Không được cười!” người đàn ông vươn tay ra che
miệng của cô, Dung Ân loạng choạng đầu tránh ra, “Anh bức bách tôi
đến tận bây giờ, chẳng lẽ còn quản tôi khóc hay cười sao?”
Nam Dạ Tước kéo hai vai của cô, xoay người cô, Dung Ân quay lưng với
chính mình, ” Đúng, tôi quản không được, nhưng tôi có thể chi
phối khóc hay cười của cô.” Hai tay cô bị trói trước người,
người đàn ông trực tiếp kéo cổ áo của cô xuống xé đi, vải
cotton bị xé toạc, bởi vì cô bị trói mà không thể xé toàn
bộ, Nam Dạ Tước dùng sức, Dung Ân cảm giác lạnh buốt! Cà phía
sau lưng lộ ra ngoài, hai tay áo lẻ loi trơ trọi còn treo ở cánh tay.
Ánh sáng màu da cam chiếu rọi cái lưng trắng nõn
của cô, đường cong tuyệt mỹ, bàn tay anh lập tực che phủ phía
trên, lòng bàn tay cảm thụ được nơi nói mềm mại trơn nhẵn. Dung Ân khòm vai, nhưng không có hưởng thụ, ngón tay Nam Dạ Tước tại
áo ngực của cô kéo xuống, đầu hai ngón tay liền giải quyết gò bó cuối cùng của cô.
Anh cúi người, hôn tinh tế trên
lưng cô, thật sự là giống như đem cô nâng niu quý trọng trong
lòng bàn tay, cằm theo sống lưng Dung Ân đi xuống, đến xương
cùng, Nam Dạ Tước mắt nhẹ nheo lại, bỗng nhiên dùng sức cắn.
“A—-” Dung Ân đau hô ra tiếng, chẳng qua là phát ra âm thanh ngắn ngủi
liền cắn môi, hai tay vì giãy giụa mà bị cà vạt mài ra vết
máu, Nam Dạ Tước rất dùng sức, giống như là muốn cắn rơi một miếng
thịt của cô, anh từ từ buông ra môi mỏng, nhìn vết đỏ nổi bật
trên da thịt, về sau, vết máu đỏ trên da thịt từ từ chảy
xuốn