
a che miệng của cô, ra
khỏi phòng ngủ.
Xuyên qua bóng tối, Nam Dạ Tước mặc dù
không nhìn thấy vẻ mặt Dung Ân, nhưng biết cô lúc này đang khóc, nước mắt lạnh như băng chảy đến ngón tay anh, cô đạp chân,
tuyệt vọng giãy giụa.
Nam Dạ Tước tưởng rằng cô sẽ như trước không khóc không làm khó, đơn giản thỏa hiệp.
Đây thật chính là lần cuối cùng Dung Ân phản kháng, toàn bộ hi
vọng của cô cũng đặt ở nơi này, hạnh phúc của cô, tự do của
cô, Dung Ân càng giãy giụa mãnh liệt, hai chân như bạch ngọc
nhẵn nhụi bị mang xuống lầu, cô liều mạng vớ víu lầy bất cứ
thứ gì, ai tới cứu cô, nhưng Bùi Lang không có ở đây, không có ai
khác có thể cứu cô, bàn tay người đàn ông thấm ướt nước mắt,
thân thể gầy yếu trong ngực phảng phất chỉ còn lại bộ xương,
Nam Dạ Tước không có ý định buông tay, ra khỏi tòa nhà xe A Nguyên đã sớm đợi cửa, anh đem Dung Ân ném vào sau đó ngồi vào ghế
sau, “Lái xe.”
Gió vẫn thổi nhẹ, quét trên mặt lạnh lùng vô cùng, Nam Dạ Tước đặt trên hông của cô, con ngươi nhắm lại,
tựa như nghỉ ngơi.
A Nguyên thỉnh thoảng xuyên qua kính
chiếu hậu quan sát vẻ mặt hai người, Dung Ân mở to hai mắt,
trong con ngươi trống rỗng vô cùng, cô ngó ra bóng đêm ngoài cửa
xe , tóc vương nhẹ trên vai vài sợi bị cắn trong miệng, đôi môi
trắng bệch, run run mãnh liệt.
Đây chính là cướp người
trắng trợn, nhân viên bảo vệ bị trói trong phòng trực ban kêu la hồi lâu, mười mấy chiếc xe lúc lái đi lại càng hỗn lọan như
chỗ không người, cuồn cuộn hùng dũng đưa Nam Dạ Tước về Ngự
Cảnh Uyển.
Bóng đêm mông lung, biệt thự Ngự Cảnh Uyển lộ ra vẻ hạc giữa bầy gà, nóc nhà tạo hình tam giác Âu Mỹ rất
khác biệt, nhưng trong mắt Dung Ân, lại cảm thấy kinh sợ vô
cùng.
Vương Linh đã sớm đi ngủ, bên trong nhà ngay cả
ngọn đèn yếu ớt cũng không có, bóng cây đu đưa, giương nanh múa
vuốt phản chiếu trên mặt người , âm trầm mà mơ hồ.
“Đại ca, đến rồi.” (Sao mình vẫn thích dùng tự Lão đại hơn nhỉ….)
A Nguyên nói lời này , cũng không quay đầu lại, ánh mắt hướng về phía trước.
Dung Ân nắm chặt cửa sổ xe, muốn cách xa Nam Dạ Tước một chút, cánh tay dường như để ngoài cửa xe, hai tay người đàn ông khoanh ở
trước ngực, hơi cuối đầu, sống mũi kiên nghị, môi mỏng mím rất chặt, chỉ để lại một đường. Hắn mở mắt ra, hẹp dài hốc mắt, vẻ u ám bắt đầu khởi động, hắn nghiêng đầu đi, hướng Dung Ân cười cười, “Chúng ta đã đến rồi.”
” Nam Dạ Tước, anh, kẻ điên này.”
“Mắng chửi đi, hiện tại dùng nhiều khí lực một chút, khỏi phải
phản kháng vô dụng.” Nam Dạ Tước dẫn đầu xuống xe, chân thon dài vòng qua sườn xe lại đến bên cạnh Dung Ân, một tay mở cửa xe, tay phải
túm lấy Dung Ân kéo ra. Cô duỗi chân, trước khi ra khỏi xe đạp
mấy cái, nhưng là vô dụng, sức lực nam nữ trời sinh đã khác, Nam Dạ Tước chỉ cần dùng thêm chút sức đã ôm cả người cô bên trong cánh tay.
A Nguyên thần sắc điềm tĩnh, cũng không có nhìn nhiều,
tiếng động bên kia yên lặng, anh mang theo người rời đi, ánh mắt
liếc thấy bóng lưng kiên nghị của Nam Dạ Tước, hắn lắc đầu, phụ
nữ, quả thật là mầm tai họa.
Cổ tay bị cà vạt trói, máu
không lưu thông, hai cái tay cũng chết lặng, Dung Ân vẫn còn mắc áo
ngủ, lúc giãy giụa cổ áo mở ra, lộ ra mảng da thịt lớn cùng
bờ vai.
Máu trong người Nam Dạ Tước sớm đả trào lên, hắn
cơ hồ là đem cửa phòng ngủ đá văng, đem Dung Ân ném tới cái giường lớn
kia.
Phía sau mặc dù có chăn mềm mại che chở, nhưng phía sau
lưng tiếp xúc, Dung Ân vẫn là giống như điện giật bật lên, hai tay dùng sức cởi mở cà vạt, người đã lui đến góc giường, Nam Dạ Tước thấy
trong tay cô động tác nôn nóng mà xốc xếch, chẳng qua là cười cười,
hắn cúi người, bàn tay chợt chiếm lấy cổ chân mãnh khảnh của Dung Ân,
dùng sức khẽ động đem cô kéo đến bên cạnh.
Cô nhấc chân đá
lên, nhưng hai chân bị Nam Dạ Tước đè ép, Dung Ân trên tay bị cột không có khí lực, giãy giụa rơi xuống mặt đất, cánh tay rơi mất tri
giác.
“Dung Ân, cô tại sao muốn trốn? ” Anh ngồi xổm người xuống, cũng không có ý định đem cô ôm lên.
Cô mở to hai mắt, nghiêng người, tóc dài đen nhánh phủ kín cả phía sau
lưng, “Nam Dạ Tước, anh ngay cả tại sao tôi muốn trốn cũng không
biết sao? Bởi vì tôi không muốn ở đây, tôi muốn cuộc sống cùa
mình, anh hiểu chưa?”
“Tôi không hiểu,” Nam Dạ Tước quấn
một lọn tóc của cô trên đầu ngón tay, ” tôi cho cô cuộc sống ăn
ngon mặc đẹp, lãi để cho tô tiền xài không hết, lúc đi chơi, ai
ai cũng biết cô là người phụ nữ của tôi, cũng sẽ kính nể cô,
cuộc sống như vậy cô tại sao không muốn? Dung Ân, rốt cuộc cô
muốn cuộc sống như thế nào?”
Dung Ân biết rõ cùng anh nói chuyện không được, vẫn như cu