
g.
Nam Dạ Tước đem ngực to lớn dán trên lưng Dung Ân, nói bên tai cô, “Đau không?”
Mồ hôi trên mặt cô toát ra, Dung Ân nghiêng đầu đi, liền thấy cặp mắt
anh lóa tia u ám nhìn trán mình, cô buông hàm răng cắn chặt ra,
run run nói đầy đủ câu, “Đồ biến thái!”
Anh đem mặt của
cô xoay ra ngoài. Tiến đến hôn, đều bị Dung Ân cắn nát môi, Nam
Dạ Tước một tay bóp lấy cằm của cô, giữa ngón tay, dường như bóp
nát cằm cô, lần nữa hôn, Dung Ân nếm mùi máu tươi trong miệng
anh, màu đỏ tươi của máu hính khóe miệng cô, đầu lưỡi Nam Dạ
Tước dường như chạm đến cổ họng cô, làm cô hít thở không thông.
Hắn đè trên người cô, đem quần ngủ của cô kéo xuống, vừa tự cởi
quần áo của chính mình, Nam Dạ Tước đem cô quay lại phía mình,
Dung Ân dùng sức đếm ngực hắn, thân thể giãy giụa, cô cuồng
loạn gần như bị điên, âm thanh trong miệng như con thú vì bảo vệ chính mình mà gầm lên, động tác không thay đổi, chỉ có thể
lấy ngang ngược chống đỡ.
Cánh tay Nam Dạ Tước ngáng ngang cô cô, đem cô áp trên giường, Dung Ân muốn đứng lên. Nhưng đã
không thể động đậy, hắn vươn bàn tay xoa nhẹ trên ngực cô sau đó dùng sức, cô đau đến nước mắt lưng tròng, thừa dịp Nam Dạ Tước
chưa chuẩn bị, mở ra răng nhọn cắn cánh tay hắn. Bọn họ cứ như vậy
giằng co , Dung Ân đem phần này đau trả lại cho hắn, nhưng hắn chẳng
qua là nhíu hạ lông mày, tay hắn bỗng nhiên di động trước ngực cô,
đây không phải là vuốt ve , mà là hành hạ, trên đùi, trên bụng, cánh tay cùng với ngực, phàm là tay hắn đụng qua đều để lại dấu tay, sau
khi buông ra ngay lập tức hiền xất hiện máu đọng toàn thân, thê
thảm không nỡ nhìn.
Hắn rút tay về, đem hai chân Dung Ân
dạng ra, cà vạt xiết cổ tay rách da, cô không muốn để hắn toại nguyện, hắn tiến vào giống như mũi kiếm xuyên vào da thịt,
giống như bị lăng trì, không có đau đớn nào có thể đau hơn, Nam
Dạ Tước không tin, cô có thể hầu hạ người đàn ông khác, nên có
thể tiếp nhận hắn giống như trước.
Dung Ân nhỏ vụn rên
rỉ, âm thanh bởi vì thống khổ mà vọng ra nghe chói tai vô cùng, mỗi nơi trên người cô đều bài xích hắn, ngay cả vùng kín cũng vậy.
Cô càng không chấp nhận, hắn liền càng dùng sức, cho dù
làm cô bầm tím, hắn cũng muốn cô hòa làm một thể. Nam Dạ Tước
đem hai chân cô đặt lên vai mình, Dung Ân liền không giãy giụa nữa, cô yên lặng nhìn lên, cảnh vật trước mắt theo thân thể lắc lư đung đưa, bên trong đôi mắt, đèn chùm thủy tinh như lắc lư muốn rơi
xuống, mỗi một viên thủy tinh đều buồn bã bi thương hát.
Lúc mơ mơ hồ hồ, cự hình dường như đã xong.
Dung Ân động động chân, hạ thân như tê liệt, cô cúi đầu xuống, chỉ thấy
có máu theo má trong bắp đùi chảy xuống đi ra ngoài.
Vẫn là bị tổn thương.
Kết quả như thế Dung Ân cũng không nghĩ qua, cô liều chết không chấp
nhận, thân thể không hề vui thích có thể nào dễ chịu?
Nam Dạ Tước nằm ở bên cạnh, loại phản ứng lạnh nhạt này hoàn toàn
chọc giận hắn, hắn mọi cách đòi hỏi, cô nàng đúng như cá chết loại
nằm ở kia, nhớ tới đêm đó cô gọi Diêm Việt lúc kích tình, hai mắt
hắn liền bị nung đỏ lên, nếu như không đổi được thể xác và tinh thần hợp nhất, như vậy càng đau nhức, đau nhức thật sâu.
Dung
Ân toàn thân mệt rã cả rời nằm ở đó, chưa kịp nhắm mắt lại, đã bị Nam
Dạ Tước lôi dậy. Cô bất động không làm khó, lại bị hắn mang ra khỏi
phòng, đến hành lang hình cầu ở cầu thang.
“Anh muốn
làm cái gì?” Thân thể trần truồng cảm giác lạnh như băng, âm
hàn từ lòng bàn chân chui lên tới, theo mỗi dây thân kinh bò
khắp toàn thân. Động tác Nam Dạ Tước theo sát đến, giống như
giật dây búp bê, hắn động một chút, Dung Ân liền động một chút.
Hai tay hắn đè ép bả vai Dung Ân, đẩy nửa người trên của cô lên, bụng
cô chống đỡ lan can, nhìn xuống, có cảm giác choáng váng. Nam
Dạ Tước dán chặt phía sau Dung Ân, cặp chân cô bắt đầu run rẩy,
hai tay không tự chủ được vịn hai bên lan can, cô nhắm mắt lại, cảm
giác sợ hãi lại phảng phất có máu tươi ngay tại chỗ.
” Dung Ân, cô cũng sợ sao?”
Cô dĩ nhiên sợ chết, Dung Ân thật không có nghĩ tới Nam Dạ Tước biến thái
như vậy, Vương Linh ngủ ở phòng dưới, mở cửa có thể nhìn thấy
bộ dáng dây dưa này của họ, sau lưng cô cứng ngắc, khuất nhục
cộng thêm không cam lòng, làm cả khuôn mặt cũng thấm bi thương không
nói lên lời. ” Nam Dạ Tước, chẳng lẽ anh sẽ không sợ chết sao?”
“Tôi dĩ nhiên không sợ, ” hắn vỗ về cổ của cô, đem mặt cô hướng chính
mình, ” CÔ càng muốn tôi chết, tôi càng sống thật tốt, Dung Ân,
Giãy giụa mà không thể thoát được, là loại cảm giác như thế
nào?”
Dung Ân thật có cảm giác bị ép điên! Cô cuối cùng không chịu đựng nổi, “Nam Dạ Tước, anh là người hay sao!!”