
éo cô ra chỗ cũ, còn anh ta thì lùi lại vài bước, đứng tựa vào lan can, lấy bút chì căn khoảng cách.
- Cô đứng lệch sang trái một chút. Dừng lại, chính là vị trí này. Rồi, bây giờ cô quay người sang bên.
Thanh Hoành ngoan ngoãn nghe theo chỉ dẫn.
- Anh định vẽ tôi đấy à? Nhưng tôi đã đồng ý đâu, anh đang xâm phạm quyền sở hữu hình ảnh cá nhân.
Bàn tay Thẩm Dật lướt nhanh như gió, loáng một cái anh ta đã phác họa xong vóc dáng.
- Này cô ơi, cô có thể tạm thời nhắm mắt lại được không? Khi cô nói, cơ
mặt của cô cử động, sẽ phá hoại cảm hứng sáng tác của tôi.
Lúc
này, anh ta đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, và gần như
không để tâm đến bên ngoài. Thanh Hoành thấy buồn chân, buồn tay, buồn
miệng vì không được cử động cũng không được nói, nhưng tròng mắt thì vẫn có thể đảo vòng. Cô liếc bên đông ngó bên tây, đột nhiên phát hiện ra
một vạt hoa màu lam rất đẹp. Nhiều người bảo rằng, đôi khi họ nhìn thấy
những cảnh tượng rất đỗi quen thuộc, như thể từng gặp ở đâu đó, nhưng
ngẫm kỹ thì hóa ra không phải. Cô cũng có cảm giác ấy khi nhìn thấy vạt
hoa màu xanh lam rực rỡ dưới ánh mặt trời kia. Cô cảm thấy rất quen
thuộc, nhưng không biết đã gặp ở đâu.
Bất giác cô dịch chuyển tư
thế mà Thẩm Dật sắp đặt lúc trước. Cô cúi xuống, chạm khẽ vào những cánh hoa mơn mởn. Một lúc sau mới sực tỉnh, vội quay ra xin lỗi:
- Xin lỗi, có phải tôi đã phá hỏng bức vẽ của anh rồi không?
Thẩm Dật nheo mắt nhìn cô, nét bút chậm lai:
- Không sao, không hề gì. Cô thích loài hoa màu lam đó?
- Cũng không hẳn.
Chỉ là bỗng nhiên cô cảm thấy mê mẩn thôi. Anh ta gác bút ngay sau đó, dịch chuyển giá vẽ, vẫy cô lại:
- Tôi xong rồi, cô muốn xem không?
Tốc độ ký họa chân dung của anh ta thật đáng nể. Thanh Hoành chạy lên hành
lang, anh ta đang tô thêm màu cho một vài nét vẽ, sau đó kí tên mình bên góc phải, rồi đưa bức ký họa cho cô.
Thanh Hoành ngắm nghía một
hồi, đúng là nhìn thoáng thấy rất giống cô, nhưng cô vẫn có cảm giác
giống mà như không giống. Và biểu cảm trên gương mặt của cô gái trong
tranh, hình như là… vẻ cười trong giấc ngủ say sưa mà cô gái không hề
hay biết. Cô không thể không thừa nhận tài năng thiên bẩm của Thẩm Dật
về phương diện này. Cảm giác đầu tiên khi tiếp xúc với tranh của anh ta
không phải là bút pháp cao siêu mà là ấn tượng khó quên, kể cả đối với
dòng tranh sơn dầu tạo ảo giác xuyên thấu và cách phối màu táo bạo, hay
ấn tượng về không gian lạ lùng khôn tả mà tranh ký họa chân dung của anh ta mang lại.
Thanh Hoành chỉ bông hoa trong bức tranh, hỏi:
- Đây là hoa gì vậy? Nhìn quen lắm.
Thẩm Dật vươn vai, trong chớp mắt anh ta đã trở lại là một chàng trai vui vẻ, tinh nghịch:
- Hoa báo xuân. Cô yêu thích loài hoa này là giúp tôi tiết kiệm được khối tiền đấy, so với hoa hồng thì loài hoa này chẳng đáng mấy đồng.
Tô Quỳ ngủ đến trưa mới thức dậy, xuống lầu ăn trưa cùng mọi người. Ăn
xong, cô ta đề nghị đưa mọi người đi dạo quanh khu du lịch sinh thái gần đó.
Mấy năm gần đây, thành phố Nam tích cực đẩy mạnh phát triển
du lịch, vì thế các điểm du lịch và các khu du lịch sinh thái nối đuôi
nhau nườm nượp ra đời. Thành phố này vốn được thiên nhiên ưu ái ban cho
những bãi cát mềm mịn tựa nhung lụa, nước biển trong vắt, và đường bờ
biển uốn lượn miên man.
Trời hôm nay thật đẹp, xanh trong thăm
thẳm, khu du lịch sinh thái đông đúc, vui nhộn với không ít khách du
lịch là người nước ngoài.
Tô Quỳ giới thiệu:
- Khu du lịch sinh thái này có rất nhiều trò chơi, nổi tiếng nhất là các trò mạo hiểm.
Thanh Hoành quay sang chăm chú nhìn một người “vũ trang” từ đầu đến chân với
mũ bảo hiểm và găng tay, đệm gối, đang chơi trò trượt ván, kết thúc mỗi
lần tung mình trên máng trượt là một vòng xoay một trăm tám mươi độ trên không vô cùng điệu nghệ, khiến đám đông vỗ tay cổ vũ rầm rầm. Thẩm Dật
bất ngờ gác khuỷu tay lên vai cô, hỏi:
- Cô thích trò đó?
Thanh Hoành chưa kịp trả lời đã bị Cửu Thiều kéo giật về phía mình, thậm chí anh còn phủi nhẹ vai cô.
- Tiểu Hoành không ưa vận động mạnh, nhưng tôi thì có đấy.
Anh mỉm cười, khóe môi lộ ra một lúm đồng tiền. Nụ cười ấy khiến Thanh Hoành có cảm giác tê dại cả da đầu.
- Anh thích trò đó? - Thẩm Dật chỉ tay sang chỗ khác: - Trò này thì sao?
Đó là khu vực thi đấu của trò chơi đi thăng bằng trong vòng tròn kim loại. Trò chơi này hầu như chỉ có người nước ngoài tham gia, khán giả cũng đa phần là người nước ngoài.
Thanh Hoành quan sát kỹ thì thấy trên
khán đài có hai vòng tròn kim loại khổng lồ được buộc vào nhau bằng dây
thép, người chơi bước đi trong vòng kim loại, vòng kim loại cứ thế được
đẩy lên cao, sau khi chạm mốc cao nhất sẽ quay trở lại mặt đất. Trước
đây, hồi đi du lịch ở nước ngoài cô cũng từng thấy người ta chơi trò
này.
Lúc này, cả hai người chơi vừa rớt khỏi vòng tròn kim loại,
dây an toàn co giãn tuyệt đối, chầm chậm thả người chơi xuống đất. Trọng tài cuộc thi đấu bất giác thở dài, tiếc nuối:
- Trình độ của các anh chỉ đến thế thôi sao?
Tô Quỳ dừng bước, nở nụ cười tươi rói:
- Thẩm Dật, anh thấy trò này thú vị l