Teya Salat
Âm Láy Ma Quỷ

Âm Láy Ma Quỷ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326533

Bình chọn: 8.5.00/10/653 lượt.

Em còn nhớ, hôm đó cô ta đứng ở đây, nhìn về phía cô dâu, chú rể đang

đón khách. Cô ta bảo mong được thấy em gái mình làm cô dâu tại đây… - Cô lắc đầu, vẻ băn khoăn: - Đột nhiên em có suy nghĩ, lúc nói câu đó, cô

ta đã biết mình sắp ra đi.

Anh nhìn cô thật dịu dàng, và không chọc giận cô như mọi khi:

- Đúng là lúc đó cô ta đã biết mình sắp chết. Nói một cách thiếu nghiêm

túc thì cô ta không đơn thuần bị La Lệnh mưu sát mà bản thân cô ta cũng

muốn chết.

- … Vì sao?

- Vì tờ tạp chí của cô ta đã đăng

tải bức ảnh vốn không nên đăng tải, mà cô ta không kịp thời biên tập, và khi cô ta nhận ra thì đã quá muộn. Trang đầu của tạp chí có tên của chủ biên, người đó là La Lệnh.

Những người hành nghề buôn bán thông

tin giống như đi trên dây thép. Tô Quỳ biết cô ta đã “động” vào một nhân vật tầm cỡ, sự nghiệp chắc chắn đi tong, và còn có thể liên lụy đến cả

em gái của cô ta. Vì thế cô ta đã chọn cái chết để đổi lại nửa đời bình

yên, vui vẻ cho em gái mình. Bởi vì chỉ có người chết mới không tiết lộ

bí mật. Cô ta mời những người kia đến, bởi vì họ đều có những bí mật

riêng, cô ta muốn uy hiếp họ, kích động họ, để cuối cùng đạt được mục

đích.

Ngoài mặt, cô ta là nạn nhân bị mưu sát. Chỉ riêng hai chữ

“mưu sát” đã đủ gây chấn động mạnh, và cô ta cần điều này. Nhân vật tầm

cỡ kia dù có muốn hãm hại Tô Tường để bảo vệ bản thân thì cũng phải dè

chừng, vì rất có thể báo chí sẽ liên kết vụ án của hai chị em họ với

nhau, và sau đó, bức ảnh chụp lén kia sẽ được dịp mang ra mổ xẻ trước

bàn dân thiên hạ. Điều đó sẽ cực kỳ bất lợi cho người đó.

Thanh Hoành nói:

- Cô ta quả thực… rất thông mình. Cho dù sự thông minh của cô ta không giống với anh.

Có thể cô không ưa Tô Quỳ, nhưng không thể không thừa nhận thủ đoạn của cô ta vượt tầm tư duy của người thường.

Cửu Thiều “ừ” khẽ một tiếng, biểu thị sự đồng tình.

- Về phương diện nào đó, cô ta là người phụ nữ rất đáng nể.

Thanh Hoành ngoắc tay ra hiệu cho anh ghé tai lại:

- Nhưng vì sao anh khẳng định kẻ giết người là La Lệnh mà không phải Lục Mẫn Chi Hay Lâu Triệt?

- Phép loại trừ. Quan sát Lục Mẫn Chi chơi bài thì biết, cô ta là người

yêu thương gia đình và cẩn trọng, không giống loại người xốc nổi, bất

chấp tất cả. Như vậy chỉ còn lại La Lệnh và Lâu Triệt. Nhưng nếu để ý tờ giấy ghi kết quả sẽ thấy, trong số người chơi, chỉ có La Lệnh đánh bài

rất bất thường, hắn rao giá rất cao, là bởi vì hắn buộc phải ra tay

trước mặt mọi người, nên tâm lý bị ảnh hưởng. Tất nhiên, không thể coi

đó là bằng chứng. Cảnh sát Lâm đã nhìn ra, nhưng ông ấy không tìm được

sơ hở của hắn. Anh đã nói với La Lệnh về nguyên nhân cái chết của Tô

Quỳ. Sau khi biết chân tướng sự việc, hắn chỉ còn cách nhận tội, hắn làm thế để bảo vệ gia đình của hắn.

Thanh Hoành mỉm cười:

- Em càng ngày càng hiểu hơn phương pháp tư duy của anh. Không biết còn mất bao lâu nữa, em mới được như anh.

Cửu Thiều nhìn cô, nhíu mày, chừng như rất khó xử.

- Em thật sự muốn biết câu trả lời cho câu hỏi này không?

- … Không, em không muốn, anh đừng nói gì cả.

Đúng bảy giờ, Tần Tấn và Nhã Ca về đến khách sạn.

Tần Tấn thở hổn hển, ném cuốn sổ tay xuống bàn, cầm ly trà lên tu ừng ực.

- Không bắt được taxi, chúng tôi phải ngồi tàu điện ngầm, rồi chạy bộ về

đây. Tay cảnh sát Lâm đó thật khó chịu, chưa đọc nát tài liệu chưa chịu

bàn giao.

Thanh Hoành nhanh nhẹn đưa cốc nước cho Nhã Ca:

- Cốc nước này tôi chưa uống đâu, nguội rồi đấy.

Nhã Ca đón lấy:

- Uống rồi cũng có sao đâu, cầu kỳ làm gì! - Cô uống vài ngụm, rồi nói -

Đen đủi quá, tàu điện ngầm đang yên đang lành thì lăn ra hỏng, phải chờ

sửa suốt nửa tiếng.

Hình Mẫn lật trang đầu tiên cuốn sổ chép tay, ngẩng lên bảo:

- Các cô các cậu ngồi xuống cùng nghiên cứu tài liệu này đi.

Tô Quỳ ghi chép rất rõ ràng, mạch lạc, câu cú gãy gọn, chữ viết ngay ngắn. Bỗng họ lật đến trang viết xuất hiện một câu hỏi đặt giữa một khoảng

giấy trống bên dưới: Ngày xảy ra vụ nổ tàu Đông Thái Bình Dương, ai đã

rời khỏi boong tàu?

Thanh Hoành bỗng thấy tim đập rất nhanh, tình hình lúc đó rất hỗn loạn, cô không nhớ nổi ai không có mặt hoặc giữa

chừng rời khỏi boong tàu. Nhưng Tô Quỳ đặt câu hỏi như vậy, chứng tỏ cô

ấy đã phát hiện ra điều gì then chốt ở đây.

Hình Mẫn lật sang

trang khác, nội dung thông tin không mấy quan trọng. Ông cầm cuốn sổ

lên, nhìn kỹ phần gáy, phát hiện ra một trang giấy đã bị xé bỏ, và là

trang quan trọng nhất.

Ông ném cuốn sổ xuống bàn, nhìn Tần Tấn:

- Trên đường về đây, có ai va vào cậu không?

Tần Tấn nhớ lại, lắc đầu:

- Hình như không có.

- Hình như?

Hình Mẫn lặp lại câu hỏi, có vẻ ông đang rất không hài lòng.

- Lúc cảnh sát Lâm đưa cho cậu, cậu có để ý thấy một trang đã bị xé bỏ không?

Tần Tấn bối rối, gãi đầu, bứt tóc:

- Em… không để ý.

Ông quay sang hỏi Nhã Ca:

- Còn cô?

Nhã Ca cũng lắc đầu.

Hình Mẫn đập tay lên bàn:

- Cái gì cũng không chú ý, Tần Tấn, đó chính là lý do suốt mấy năm trời cậu không được thăng chức đấy, đồ phổi bò!

Rồi ông rút điện thoại gọi cho cảnh sát Lâm, mới hỏi được vài câu đã bị người kia chặ