
đồng, hoàn toàn không có
quan hệ gì hết, cô đừng suy diễn nữa.”
“Đoán mò à? Tất cả linh cảm của Vu Tiểu Giai tôi đây đều là sự thật
nhưng cô yên tâm, chuyện giữa tôi và cô hôm nay sẽ mãi mãi là một bí
mật.” Chẳng bao lâu sau, nhân viên phục vụ quán đã mang ra hai đĩa phở
xào, Vu Tiểu Giai liền ngừng câu chuyện, ăn vài miếng rồi tiếp tục nói:
“Doanh Thiệu Kiệt đúng là một người đáng thương.”
Nhìn phở xào trên đĩa, Tô Duyệt Duyệt tuy cảm thấy chẳng đói bụng
chút nào nhưng cũng cố gắng ăn vài miếng cho phải phép rồi nói: “Đường
đường là một giám đốc thì có gì mà đáng thương kia chứ?”
“Cô không nên nói vậy, người con gái mình yêu thương bao nhiêu năm,
đến lúc sắp cưới lại bỏ mình mà đi, như vậy chẳng phải rất đáng thương
sao? Dù nghĩ theo cách nào thì tôi cũng thấy anh ta quả thật rất tội
nghiệp, thậm chí tôi còn nghe nói phòng tân hôn đã được sắm sửa rất đầy
đủ rồi, thiệp mời cũng đã gửi rồi, không phải rất đáng tiếc hay sao? Có
người nói bạn gái của anh ta đã bỏ đi theo một đại gia khác đấy!”
Nói đến đây, Vu Tiểu Giai lại gắp thêm một đũa phở xào rất to bỏ vào
miệng. Tô Duyệt Duyệt vô cùng ngạc nhiên, không ngờ Doanh Thiệu Kiệt lại từng phải trải qua một chuyện tình buồn như vậy. Thì ra, trước đây anh
ta không hề có tật nói lắp. Những sợi phở xào bốc hơi nghi ngút trên
đĩa, thế nhưng Tô Duyệt Duyệt lại thấy chúng chẳng hề ngon lành chút
nào. Vu Tiểu Giai tiếp tục gắp phở bỏ vào miệng, hỏi: “Sao nào, đau lòng rồi phải không? Cô thử nói xem, anh ta đã gặp phải loại phụ nữ như thế
nào chứ? Nghe nói cô ta đã để bọn buôn người bắt cóc mất cháu của Doanh
Thiệu Kiệt, đã không xứng đáng với người ta rồi, thế mà còn cự tuyệt anh ta ngay trước hôn lễ diễn ra. Ngay đến chính bản thân tôi cũng thấy
người phụ nữ đó thật đáng ghê tởm, hại người ta đến nông nỗi ấy. Một
người đàn ông tuyệt vời như thế mà cuối cùng lại trở nên đáng thương làm sao!”
Tô Duyệt Duyệt nghe xong những lời này, chợt cảm thấy những bộ phim
mình thường xem trên ti vi đôi khi cũng có thể trở thành sự thật. Trước
đây, Doanh Thiệu Kiệt đã từng nói với cô rằng chính vì sự bất cẩn của
anh nên cháu anh mới bị bắt cóc, nay Vu Tiểu Giai lại nói là do người
yêu cũ của anh làm. Hai cách nói khác nhau hoàn toàn, cô bèn hoài nghi
hỏi lại: “Sao cô lại biết rõ ràng mọi chuyện như vậy?”
“Tôi á?” Vu Tiểu Giai vừa chỉ một ngón tay vào mũi mình vừa nói:
“Chuyện đó cô không cần biết. Tuy tôi nói là “nghe nói”, thế nhưng tất
cả những gì tôi kể với cô đều là sự thật đấy!”
Sự thật, nghĩ đi nghĩ lại, Tô Duyệt Duyệt thấy những lời kể của Vu
Tiểu Giai quả thực cũng có chỗ đáng tin, vì cũng có rất nhiều chuyện xảy ra khiến cô phải tin như vậy. Tuy nhiên, sự giấu giếm của Doanh Thiệu
Kiệt lần này lại không hề khiến Tô Duyệt Duyệt cảm thấy bất mãn mà ngược lại, nó còn khiến cô bắt đầu hoài nghi những phán đoán của mình. Anh ta đã tự lừa dối chính bản thân mình, giấu giếm sự thật như vậy, phải
chăng là vì có nỗi khổ riêng? Thao Thao bị bắt cóc, hoàn toàn không phải lỗi của anh ta mà là do cô bạn gái cũ, hay nói đúng hơn là người vợ sắp cưới cũ của anh ta gây ra. Chỉ có điều, sau khi gây ra tội lỗi tày đình đó, cô ta lại phản bội anh. Rất khó tưởng tượng được anh đã phải chịu
đựng nỗi đau khổ lớn đến thế nào, vừa phải đối diện với người chị gái bị mất con, vừa phải đối diện với người vợ sắp cưới đã phản bội lại mình.
Hóa ra nguồn cơn việc anh ta bị nói lắp là như vậy, lại còn Thao
Thao, nguyên nhân khiến thằng bé căm ghét phụ nữ cũng chính là vì cô ta.
“Sao thế? Sao cô không nói gì cả? Anh ta đáng thương quá phải không?
Tuy nhiên, nói thật, tôi thấy anh ta rất được đấy! Tôi rất có con mắt
nhìn người, tôi thấy cô nên làm hòa với anh ta đi, anh ta chắc chắn sẽ
là một người bạn đời tốt.” Vu Tiểu Giai nhấn mạnh vào những gì mình
nghĩ. Tuy nhiên, để đề phòng một Vu Tiểu Giai có tính đa nghi, Tô Duyệt
Duyệt mỉm cười trả lời luôn: “Cô nhìn ai cũng thấy họ tốt, chỉ cần ai
trông đẹp trai một chút thì cô cũng đều nói họ tốt cả.”
“Ái chà, là tôi nghĩ cho cô thôi. Tuy đôi khi tôi cũng hơi ngốc thật
đấy nhưng xét về công việc thì Kevin giỏi hơn cả. Còn nói thực, anh ta
tốt đến đâu, chẳng ai biết chắc chắn được.”
Vu Tiểu Giai lè lưỡi, ăn thêm một miếng phở xào nữa rồi hạ giọng nói: “Thế mà ai cũng nói ăn đồ mềm sẽ dễ nuốt, ái chà…”
“Cô nói gì cơ?” Tô Duyệt Duyệt đột nhiên cất tiếng hỏi. Đúng lúc đó,
điện thoại của cô báo có cuộc gọi đến, là của Tống Dật Tuấn. Tô Duyệt
Duyệt vội vã bấm nút nghe, chỉ sợ Vu Tiểu Giai sẽ phát hiện ra người gọi đến cho cô là ai.
“Duyệt Duyệt, anh về rồi, sao em lại không ở văn phòng?”
“Em đang đi ăn nhưng em sắp về rồi.”
“Được rồi, không thấy em đâu làm anh hơi lo.”
Chỉ là mấy câu đàm thoại ngắn ngủi, Vu Tiểu Giai cố nghiêng tai để
nghe xem người gọi cho Tô Duyệt Duyệt là ai nhưng không thể nghe được.
Chờ Tô Duyệt Duyệt cất điện thoại xong, Vu Tiểu Giai bèn hỏi: “Là con
trai gọi à?”
“Không phải, thôi, ăn nhanh đi còn về.” Đôi mắt Tô Duyệt Duyệt tuy
nhỏ nhưng Vu Tiểu Giai đã nhìn thấy trong đôi mắt đó lấ