
lại làm như không nhìn
thấy, cười hỏi một cách bí hiểm: “Lúc tôi không có ở đây, ai đã gửi hoa
cho cô rồi sao?”
Tô Duyệt Duyệt không biết phải trả lời thế nào, khuôn mặt thoáng ửng
hồng, Vu Tiểu Giai ở bên cạnh đã nói xen vào: “Đây đã là bó hoa thứ hai
rồi đấy!”
“Xem ra người này theo đuổi cô ghê thật!” Tống Dật Tuấn nhìn sang Tô Duyệt Duyệt, mỉm cười vui vẻ.
“Không phải như vậy, chỉ e đó là một người đàn ông ưu tú nào đó trong chính công ty chúng ta đấy!” Nghe Vu Tiểu Giai nói vậy, Tống Dật Tuấn
càng cười to hơn và quay sang hỏi Tô Duyệt Duyệt: “Người gửi hoa tặng cô chắc hẳn phải rất hồi hộp?”
“Không phải, Kevin, anh đừng nghe Tiểu Giai nói nhảm. Cô ấy nhàn rỗi nên mới tếu táo vậy thôi.”
“Vậy còn cô thì sao?”
Bị Tống Dật Tuấn nhìn chằm chằm một cách hoài nhi, khuôn mặt Tô Duyệt Duyệt càng trở nên ửng đỏ hơn. Trước cảnh này, những người xung quanh
chắc chắn sẽ không còn cho rằng người gửi hoa tặng mình chính là Tống
Dật Tuấn mà chỉ nổ ra một trận tranh cãi nho nhỏ, cho đến khi Shelly nói với Tống Dật Tuấn: “Kevin, chuyến du lịch Lệ Giang đã hoàn tất rồi, giờ tôi có chuyện cần nói với anh.”
Tống Dật Tuấn biết Shelly chính là trợ thủ đắc lực của Chu Hâm. Ánh
mắt của cô ta cho Tống Dật Tuấn hiểu rằng, cô ta biết rất rõ bó hoa này
có ý nghĩa gì. Sau khi cùng cô ta vào văn phòng, Shelly vội vàng tra
hỏi: “Kevin, vừa từ Bắc Kinh trở về, anh đã gửi hoa tặng Tô Duyệt Duyệt
ngay, nếu Joe biết được chuyện này, chắc chắn bà ấy sẽ không vui đâu.”
“Người trợ thủ đắc lực nhất của Joe đang ở ngay trước mắt tôi, có lo
lắng cũng chẳng ích gì, những gì làm được, tôi đều đã làm cả rồi.”
“Cô ta có điểm gì tốt, không xinh đẹp, hoàn cảnh gia đình không tốt,
tiền cũng không có…” Shelly còn đang định nói tiếp thì ánh mắt đầy tức
giận của Tống Dật Tuấn đã dán chặt lên người cô ta, lời nói đã ra đến
miệng liền vội vàng nuốt xuống. Tống Dật Tuấn hạ thấp giọng, nhưng lại
nói một cách đanh thép: “Tôi hy vọng đây là lần cuối cùng cô nói ra
những lời này. Câu trả lời của tôi trước sau như một: Chính là vì cô ấy
chẳng có gì cả, đến thủ đoạn hay toan tính gì đó cũng không có. Vì
nguyên nhân này mà tôi quyết định theo đuổi cô ấy đến cùng.”
“Cái gì? Người ta chỉ theo đuổi học vị, vật chất, tiền tài, cô ta mới vào làm việc chưa được hai năm nên chưa thể nói là không có thủ đoạn
hay toan tính, chưa thể kết luận được gì cả.” Shelly bị những lời nói
đanh thép của Tống Dật Tuấn làm cho mất hết sự tôn nghiêm của bản thân,
cô ta nói ra những lời phản bác này đa phần là vì bất cứ người nào cách
đây mười năm bắt đầu va chạm với xã hội cũng đều thuần khiết, trong
trắng, nhưng rồi cũng được “tôi luyện” trở thành những kẻ “mưu mô và
toan tính”.
“Cô ấy không giống như vậy.” Câu trả lời của anh rất đơn giản. Shelly chỉ khẽ cười rồi lập tức lái câu chuyện sang chủ đề công việc: “Chuyện
của Trương Quảng Minh sao rồi, có vấn đề gì không?”
“Có vấn đề gì được chứ?” Tống Dật Tuấn cười nhạt, thủng thẳng đi về chỗ ngồi.
“Anh đã thu xếp ổn thỏa rồi à?”
“Eric có thông minh đến đâu, quan hệ có rộng cỡ nào cũng không thể
giữ được người muốn ra đi.” Tống Dật Tuấn cười bí hiểm, cuộc điện thoại
hôm đó chỉ nhằm mục đích khiến cho Doanh Thiệu Kiệt đi sai đường. Họ
hoàn toàn không lo lắng gì về Trương Quảng Minh, vì Doanh Thiệu Kiệt
không hiểu gì về hoàn cảnh của Trương Quảng Minh. Chị gái của anh ta
đang ở Canada và cũng gặp phải vấn đề về di dân. Khoảng hai tháng trước, Chu Hâm giới thiệu cho Trương Quảng Minh một công việc ở Canada, tuy
không phải là một công việc có thu nhập tốt nhưng có được một công việc
như vậy ở Canada cũng đủ khiến cho Trương Quảng Minh vô cùng hài lòng
rồi. Vì vậy, việc anh ta xin từ chức hoàn toàn là hành vi mang tính cá
nhân, tự phát, không liên quan đến bất cứ ai. Tất nhiên, đó cũng chính
là cách để ông ta tự bảo vệ mình.
“Di dân à?” Shelly hỏi.
“Thôi nào, đã sắp xếp lúc nào đi Lệ Giang chưa? Thời tiết đang càng
lúc càng lạnh, nếu có thể đi Lệ Giang thì sẽ dễ chịu hơn đấy. Đó cũng là một sự lựa chọn không tồi đâu.”
“Thứ Năm tới đi, Chủ Nhật về.”
“Good, thông báo cho mọi người biết để còn chủ động sắp xếp công việc của mình.” Shelly lập tức làm theo lời Tống Dật Tuấn, tiện thể cũng nói luôn: “Chỉ còn hơn nửa tháng nữa là đến Tết rồi, việc mua vé máy bay
chắc sẽ rất khó khăn. Nếu anh muốn đặt vé máy bay đi du lịch cho hai bác thì cứ nói với tôi nhé!”
“Cảm ơn cô! Năm nay tôi có kế hoạch khác rồi!”
Tống Dật Tuấn đã tính toán đâu vào đấy, một khi anh đã lựa chọn Tô
Duyệt Duyệt làm bạn gái hay là vợ tương lai thì chuyện đưa cô về ra mắt
bố mình cũng là điều hết sức bình thường. Còn bà “mẹ kế” kia thì vốn anh chẳng thèm để ý đến.
“À, đúng rồi, Như An Tâm vẫn chưa đi làm trở lại.”
“Kệ cô ấy. Với cô ấy thì công việc này có cũng được mà không có cũng
xong. Hơn nữa, khi tuyển dụng cô ấy vào JSCT, chúng ta đã tính tới khả
năng cô ấy sẽ chuyển đi, chẳng phải như vậy sao?”
“Được, có điều, quan hệ giữa cô ấy và Eric có phải là…?” Shelly trù
trừ mãi, bàn tay đặt trên nắm đấm cửa lại buông thõ