
này giống như một ngọn lửa, nó nuốt chửng hết những trù trừ, do
dự của cô. Cô thừa nhận, trong khoảnh khắc ấy, nếu như anh nói: “Tôi
muốn cô vẫn tiếp tục thuê nhà của tôi, đi xe chung với tôi” thì chắc
chắn cô sẽ nhận lời ngay lập tức.
“Cô cảm thấy tôi không đáng tin à?”
Thế đấy, anh đã không nói ra những lời như cô nghĩ. Tô Duyệt Duyệt
cắn nhẹ môi. Anh thật ích kỷ, ích kỷ tới nỗi không thể nói ra được những điều mình muốn nói. Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Doanh
Thiệu Kiệt reo vang, làm gián đoạn hai ánh mắt đang nhìn nhau chằm chằm.
“Tôi nghe đây!”
“Thiệu Kiệt, tôi đã gửi vào mail của anh tất cả những bản báo cáo tín dụng mà anh cần tìm, tôi tin sau khi xem xong anh sẽ biết phải làm gì.
Có điều, trước đó Tống Dật Tuấn có gọi điện tới, tôi không nói cho anh
ta biết là anh đang điều tra những công ty kia.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh!”
Doanh Thiệu Kiệt vừa cúp máy, Tô Duyệt Duyệt đã hỏi dồn: “Tại sao anh lại có thành kiến với Tống Dật Tuấn?” Cô hoàn toàn không có ý nghe trộm cuộc điện thoại vừa rồi, nhưng ba chữ “Tống Dật Tuấn”, cô lại nghe thấy rõ rành rành, Doanh Thiệu Kiệt đang rất phẩn khởi vì những tin tức anh
trông ngóng mấy ngày nay đều đã được hồi đáp, nhưng giọng điều chất vấn
của Tô Duyệt Duyệt lại khiến anh cảm thấy như bị một gáo nước lạnh dội
vào. Doanh Thiệu Kiệt trả lời: “Không phải có thành kiến mà là Tống Dật
Tuấn thực sự có vấn đề.”
“Đủ rồi.”
Tô Duyệt Duyệt cắt ngang lời Doanh Thiệu Kiệt, đẩy anh qua một bên và nói: “Tôi có việc phải đi.”
Bị Tô Duyệt Duyệt đẩy sang một bên, Doanh Thiệu Kiệt cảm thấy rất
ngạc nhiên, anh không ngờ cô lại khỏe đến vậy. Nói cách khác, Doanh
Thiệu Kiệt căn bản không nghĩ cô sẽ hành động như thế. Anh đang định
đuổi theo thì hai người đồng nghiệp bên bộ phận Thu mua và bộ phận Kỹ
thuật cầm tài liệu bước vào, nói đã đạt được những thỏa thuận bước đầu
với các bên đối tác và muốn trao đổi cụ thể với anh mọi chuyện.
Đang lúc tiến thoái lưỡng nan, Doanh Thiệu Kiệt nhìn qua vai của hai
người đồng nghiệp kia, định nhìn xem Tô Duyệt Duyệt đang ở dâu, thế
nhưng anh chỉ thấy cái bóng của Amy đang chắn ngay trước mắt mình.
“Eric, nếu có việc bận thì anh cứ đi đi, chúng tôi sẽ để tài liệu ở trên bàn, lúc nào anh rảnh chúng ta sẽ bàn sau vậy.”
“Không sao, chúng ta bàn luôn bây giờ cũng được.”
Khi vào trong văn phòng, Doanh Thiệu Kiệt tự trách mình rất nhiều,
rằng tại sao anh lại không bình tĩnh khi nói về Tống Dật Tuấn trước mặt
Tô Duyệt Duyệt như thế? Ngoài việc không ưa nổi Tống Dật Tuấn, cách làm
đó của anh phải chăng là cũng đang đố kỵ với anh ta?
“Eric, người của Viện thiết kế Vĩ Kiệt nói với chúng tôi rằng, thời
gian gần đây, họ có quá nhiều hợp đồng cần phải giải quyết nên không thể tham gia vào dự án này của chúng ta được.”
“Không nhận à?”
Số tiền đầu tư cho dự án S là rất lớn, tại sao Viện thiết kế Vĩ Kiệt
lại từ chối hợp tác? Nguyên nhân e rằng chỉ có một, đó là bên Viện thiết kế này đã nghe phong thanh được tin anh đang cho điều tra về họ, họ làm vậy là để che mắt anh. Sau khi đã bình tĩnh trở lại, Doanh Thiệu Kiệt
nói: “Sắp xếp giúp tôi nhé, tôi muốn mời Tổng giám đốc bên Vĩ Kiệt dùng
bữa.”
“Eric, Tổng giám đốc Lâm bên Vĩ Kiệt rất ít khi nhận lời đi ăn nhưng chúng tôi sẽ cố gắng sắp xếp.”
Sếp lớn ít khi nhận lời đi ăn, chuyện này không có gì kỳ lạ. Tuy
nhiên, sếp lớn này trong vài năm vừa qua đã nhận hợp tác với bên JSCT
rất nhiều đơn hàng, mà trong đó còn nhiều hạng mục quyết toán chưa hợp
lý cần phải làm sáng tỏ, về điểm này thì rất đáng nghi ngờ. Doanh Thiệu
Kiệt nhận tài liệu, bảo hai người kia về tiếp tục làm việc, còn anh mở
hòm thư ra xem.
“Chính là họ.”
Thư của bên BD gửi tới đã báo cáo rất rõ ràng, chính xác và tỉ mỉ về
tình hình của Viện thiết kế Vĩ Kiệt cũng như một số viện khác. Cái tên
“Lâm Tử Văn” được đóng dấu rất rõ ràng ngay đầu trang, đồng thời, trong
bản danh sách đầu tư của Viện thiết kế Vĩ Kiệt cùng với hai viện khác
còn có một cái tên nữa, đó là Tống Học Tăng. Cái tên này vừa lạ lại vừa
quen, hơn mười năm nay, cái tên này đã hoàn toàn bị lãng quên. Giờ nhìn
thấy nó, Doanh Thiệu Kiệt dễ dàng biết được mối liên quan về tiền bạc
giữa Tống Dật Tuấn và Viện thiết kế Vĩ Kiệt.
Như vậy, Doanh Thiệu Kiệt càng cần biết rõ hơn về con người Lâm Tử
Văn - Tổng giám đốc Viện thiết kế Vĩ Kiệt. Rất có thể, từ Lâm Tử Văn,
Doanh Thiệu Kiệt sẽ tiếp tục điều tra được rất nhiều điều khác nữa.
Tuy nhiên, khả năng tiếp cận được Lâm Tử Văn thông qua bộ phận Thu
mua là không cao. Nhưng nếu có thể nhờ cô gái đó tiếp cận giúp thì khả
năng Doanh Thiệu Kiệt gặp được Lâm Tử Văn sẽ là rất lớn. Có điều, nếu
đích thân Doanh Thiệu Kiệt đến gặp cô ta để đề nghị việc này thì chắc
chắn là không thể được. Vì sự thành công cho kế hoạch của mình, Doanh
Thiệu Kiệt sẽ phải dùng đến thủ đoạn, thế nhưng anh sẽ không vì thủ đoạn này mà làm chồng chéo lên những việc anh vốn không muốn tham gia vào.
Nếu trực tiếp đến nhà tìm Lâm Tử Văn thì e rằng sẽ quá đường đột, thế nhưng hiệu quả của cách làm này sẽ cao hơn gấp