
nhiều lần nếu chỉ ngồi
tại văn phòng và chờ đợi. Doanh Thiệu Kiệt thu dọn mọi thứ, liếc mắt qua số tiền đang được đặt trên mặt bàn, chợt thấy trong lòng nhói đau. Anh
chẳng qua cũng chỉ là một kẻ thất bại trong chuyện tình cảm, không biết
phải xử lý vấn đề như thế nào, không tìm ra cách nào để giãi bày tấm
lòng của mình, ngay cả những lời khuyên răn, an ủi người con gái mà mình thầm yêu trộm nhớ cũng đã bị anh biến thành những lời nói khiến cô bị
tổn thương.
Khi đưa tay ra cầm lấy số tiền đó, Doanh Thiệu Kiệt chợt cảm thấy
những tờ giấy bạc vốn dĩ rất mỏng manh mà sao lúc này lại nặng nề đến
vật. Không biết đến bao giờ cô mới có thể vui vẻ trở lại mà réo gọi anh
là “mũi lọ hoa”, cũng không biết liệu mối quan hệ giữa hai người có trở
lại như trước được hay không. Tất cả giống như một phương trình đại số
chưa có lời giải vậy.
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Doanh Thiệu Kiệt, Tô Duyệt Duyệt
cũng bị Amy gọi tới phòng họp của bộ phận Nhân sự và cho biết, vì cô là
nhân viên mới, thời gian làm việc chưa đến một năm nên chắc chắn sẽ
không thể có tên trong danh sách những nhân viên ưu tú, xuất sắc của bộ
phận Quản lý hợp đồng trong công ty được tham gia trong chuyến du lịch
đến Lệ Giang tới đây. Tuy nhiên, nếu muốn tham gia, cô sẽ phải nộp toàn
bộ chi phí cho chuyến đi là hơn hai nghìn tám trăm tệ. Mấy chữ “nếu muốn tham gia” giống như một sự chỉ định vậy, bản thân cô là người của bộ
phận Quản lý hợp đồng nhưng tại sao lại không thể tham gia hoạt động
chung của mọi người trong bộ phận đó? Với tâm trạng nặng nề sẵn có từ
trước, Tô Duyệt Duyệt đã tranh luận với Amy vài câu, Amy ngay lập tức
đẩy việc này sang cho Quản lý Tiêu. Quản lý Tiêu vẫn như lệ thường, nói
năng nhẹ nhàng mềm mỏng, giải thích rõ ràng từng câu từng chữ, rằng đội
ngũ xuất sắc này được xây dựng nên từ công sức lao động của những người
khác, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến Tô Duyệt Duyệt cả. Từ
khi về làm việc ở đây, cô chưa có được một sự cống hiến nào đáng kể nên
cô hoàn toàn không thể tham gia vào hoạt động chung này cùng với mọi
người được. Nói đi nói lại thì Tô Duyệt Duyệt vẫn không được đi du lịch
đến Lệ Giang cùng với mọi người. Đến lúc này, không thể nín nhịn thêm
được nữa, Tô Duyệt Duyệt cao giọng nói: “Được rồi, Quản lý Tiêu, tôi
biết đây là chế độ của công ty, chị không cần phải giải thích nhiều nữa, không đi thì không đi chứ sao. Đằng nào thì cuối tuần tới tôi cũng phải xếp hàng mua vé tàu về quê ăn Tết, không đi chơi cũng là dịp để tiết
kiệm vậy.”
Amy đứng bên cạnh, nói góp vào một câu: “Phải đấy, như vậy có thể
tiết kiệm được thêm chút tiền mua bằng tiến sĩ rồi, đi chơi Lệ Giang
cũng không phải là rẻ đâu nhé!”
Amy rõ ràng đang ám chỉ đến khoản tiền lương mà Tô Duyệt Duyệt nhận
được, cộng với biểu hiện tự đắc trên khuôn mặt kia, rõ ràng là cố ý hạ
thấp Duyệt Duyệt. Quản lý Tiêu liền trợn mắt nhìn Amy, ra hiệu cho cô ta không được thô lỗ như vậy. thế nhưng, Tô Duyệt Duyệt đã đứng ngay dậy
và nói luôn: “Amy, đề nghị cô ăn nói tôn trọng người khác một chút.”
“Tôn trọng? Câu nào tôi nói có ý không tôn trọng cô chứ? Tôi nói cô
tiết kiệm tiền mua bằng tiếng sĩ là có ý không tôn trọng cô à? Đó là tôi nghĩ cho cô đấy chứ, ngày nào cô cũng đeo kính như vậy, không thấy đau
sống mũi à?”
“Cô, cô…”
Bầu không khí trong phòng họp trở nên vô cùng nặng nề. Đúng lúc đó,
Tống Dật Tuấn đẩy cửa đi vào. Thoáng nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng của
Tô Duyệt Duyệt, anh đã đoán ra ngay cô vừa phải chịu một sự ấm ức nào
đó. Trước khi đến đây, anh cũng đã có sự chuẩn bị cho việc này. Anh bảo
Tô Duyệt Duyệt ra ngoài đợi, sau đó nói vài câu với Quản lý Tiêu và Amy
nhưng lại hoàn toàn không nhắc gì đến chuyến du lịch Lệ Giang cả.
“Quản lý Tiêu, Amy, nếu sau này có việc gì cần tìm Sue, đề nghị hai người báo cho tôi biết trước.”
“Kevin.” Amy đang định phản đối, Quản lý Tiêu đã vội vàng đứng lên
nói: “Hôm nay chỉ là một chuyện nhỏ liên quan đến chế độ phúc lợi của
công ty, thế nên chúng tôi mới phải mời Tô Duyệt Duyệt đến phòng họp bàn bạc như thế này. Chỉ là chút chuyện nhỏ, tôi thiết nghĩ không cần phải
báo cáo với Giám đốc bộ phận, bình thường anh cũng đã bận lắm rồi.”
“Quản lý Tiêu, tôi lại nghĩ đây hoàn toàn không phải là chuyện nhỏ.
Đối với chế độ phúc lợi dành cho nhân viên, công ty đã có những quy định rất rõ ràng. Vì vậy, nếu bộ phận Nhân sự muốn tìm cô Sue để bàn về
những chuyện ngoài quy định của công ty, bao gồm cả chế độ phúc lợi, thì nhất định phải hỏi ý kiến tôi trước. Nếu không, khi tôi muốn tìm mà
không gặp cô ấy thì sẽ còn nhiều chuyện khác để nói đấy.”
“Amy, cô ra ngoài trước đi.”
Sau khi Amy ra ngoài, cánh cửa phòng họp một lần nữa lại được đóng
kín. Quản lý Tiêu nói: “Kevin, anh cần biết rằng công ty JSCT có quy
định, nhân viên trong công ty không được phép có quan hệ tình cảm với
nhau.”
“Rất nhiều doanh nghiệp khác cũng có quy định như vậy, ý Quản lý Tiêu muốn nói là gì?” Tống Dật Tuấn hỏi.
“Vậy quan hệ giữa anh và cô Sue là…”
“Cấp trên và cấp dưới.”
“Kevin, thật ra anh