
ng xuống. Tống Dật
Tuấn biết cô ta định nói gì, chỉ cười mà trả lời: “Rồi chị sẽ biết.”
“Rồi sẽ biết” là một câu trả lời mang tính che đậy, mối quan hệ này
anh thừa biết, nhưng mục tiêu của Như An Tâm khi vào JSCT làm việc là
nhằm vào người này. Thế nhưng, không ai có thể tưởng tượng được rằng cô
ta lại làm tổn thương đến Tô Duyệt Duyệt. Đương nhiên, ban đầu, khi sắp
xếp Như An Tâm vào làm việc tại bộ phận của mình, Tống Dật Tuấn đã không nghĩ gì đến Tô Duyệt Duyệt. Lý do là vì anh không nghĩ rằng cô gái mang cặp kính cận không có gì thu hút kia lại chiếm được cảm tình của mình
như vậy. Đôi lúc, duyên phận là một điều gì đó khiến bản thân không thể
kiểm soát nổi. Trong khi theo đuổi Tô Duyệt Duyệt và coi việc này như
một trò tiêu khiển, chẳng biết Tống Dật Tuấn đã thực sự có cảm tình với
cô từ khi nào. Tuy nhiên, điều này không quan trọng, chỉ biết rằng cô
gái ngốc nghếch kia sẽ chẳng thể nào thoát được khỏi lưới tình của anh.
Khuôn mặt ửng hồng của cô lúc gặp anh quả thật vô cùng đáng yêu.
Cùng lúc này, Doanh Thiệu Kiệt cũng đã có sự sắp xếp với Viện thiết
kế Vĩ Kiệt: Ký hợp đồng đấu thầu dự án S qua mạng. Vì việc này, Doanh
Thiệu Kiệt cũng đã giao cho những đồng nghiệp phụ trách kỹ thuật của dự
án S bàn bạc với các công ty thiết kế của JSCT nhanh chóng đưa ra phương án cho giai đoạn đầu, tự bản thân anh liên hệ với nhân viên tư vấn mà
anh quen ở công BD với kỳ vọng sẽ nhận được bản báo cáo tín dụng của các công ty thiết kế bao gồm cả Viện thiết kế Vĩ Kiệt trong thời gian sớm
nhất.
Anh tin rằng, từ những báo cáo tín dụng đó chắc chắn anh sẽ điều tra
ra được một số thông tin nào đó. Buổi chiều, sau khi chỉnh lý lại những
tài liệu mới nhất của dự án S, anh đi đến căng tin và tự rót cho mình
một tách cà phê. Đêm qua vì phải chăm sóc Vu Phong và Thao Thao nên anh
ngủ không được ngongiấc. Tuy nhiên vì Vu Phong không khỏe nên Doanh
Thiệu Kiệt đã quyết định thay anh ấy chăm sóc Thao Thao. Thao Thao trở
về cũng đã được một thời gian và bắt đầu trở nên thân thiết hơn với
người cậu của mình. Khi thấy Vu Phong chăm lo cho Thao Thao rất cẩn
thận, anh thật lòng không muốn Vu Phong rời bỏ Thao Thao. Anh đã từng
hỏi Vu Phong dự tính sau này thế nào, Vu Phong đang uống một loại thuốc
nhập khẩu từ nước ngoài với hy vọng kéo dài cuộc sống. Tuy nhiên, Vu
Phong rất cảm kích vì Doanh Thiệu Kiệt có thể tha thứ, cho anh có cơ hội được ở bên Thao Thao.
Doanh Thiệu Kiệt là một người rất coi trọng tình cảm. Anh cho rằng
việc một gia đình có thể hàn gắn sau những rạn nứt, tuy vẫn còn đó vết
thương chưa lành hẳn nhưng chỉ cần được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười
của Thao Thao và được nghe những lời nói tràn đầy yêu thương giữa những
người thân yêu, chỉ bấy nhiêu đó cũng đã quá đủ rồi.
“Amy, tại sao Như An Tâm lại xin nghỉ phép lâu như vậy? Thời gian tôi được nghỉ phép khi mang thai cũng đâu có dài như thế?”
“Thời gian cô được nghỉ là do nhà nước quy định, còn thời gian An Tâm được nghỉ, cô phải hỏi sếp của chúng ta chứ!”
“Hả, hỏi sếp à? Như vậy chẳng thà tôi vạch đầu gối ra hỏi còn hơn.
Tôi nghe nói An Tâm chính là người do Shelly sắp xếp để đưa vào công ty
chúng ta. Sếp chẳng phải cũng nghiêng theo cô ta hay sao?”
Cuộc nói chuyện vẫn được tiếp tục. Tuy nhiên, khi đi qua phòng trà,
Amy và Tiểu Ngô nhìn thấy Doanh Thiệu Kiệt đang ở bên trong liền lập tức im bặt, tinh thần cũng trở nên căng thẳng hơn. Doanh Thiệu Kiệt sớm đã
biết việc Như An Tâm được vào JSCT hẳn là ý muốn của Tống Dật Tuấn. Việc sử dụng Shelly để che mắt mọi người, ai đó có thể không biết chứ Doanh
Thiệu Kiệt thì rất rõ.
Không biết tối nay mọi chuyện sẽ như thế nào? Nghĩ đến quyết định của mình, Doanh Thiệu Kiệt liền uống ngay một ngụm cà phê, cảm thấy trong
lòng có chút chua xót, đau khổ. Nếu tất cả có thể biến thành những giọt
cà phê đắng ngắt này thì dù có phải uống nó hàng trăm, hàng nghìn lần,
anh cũng cam lòng. Trở về văn phòng của mình, Doanh Thiệu Kiệt lặng lẽ
buông mình xuống ghế, trầm tư suy nghĩ.
Điện thoại của anh đổ chuông, người gọi đến là Hứa Dương. Sau khi do
dự vài giây, Doanh Thiệu Kiệt quyết định nghe máy. Giọng của Hứa Dương
nghe rất hoảng hốt: “Thiệu Kiệt, cô ấy đi rồi.”
“Đi rồi?”
Doanh Thiệu Kiệt ngồi thẳng dậy, giọng nói có chút lo lắng. Tiểu Hứa
nói tiếp: “Anh nghĩ xem cô ấy đi đâu, cô ấy nói muốn rời khỏi thành phố A trong vài ngày. Nếu vẫn còn quan tâm, sao anh không thử tha thứ cho cô
ấy lần này?”
“Này, tôi đã hết tình cảm với cô ta từ lâu rồi. Bây giờ, chẳng qua
tôi chỉ không muốn thấy người mình từng quen biết sống vất vưởng mà
thôi.”
“Thiệu Kiệt, cô ấy nói với tôi là Tống Dật Tuấn cũng bắt đầu theo
đuổi cô gái đó. Nếu đã như vậy, tại sao anh không thử tái hợp với cô ấy, hai người làm lại từ đầu đi?”
“Tiểu Hứa, nếu đã coi tôi là anh em tốt, hy vọng anh sẽ không xen vào chuyện tình cảm của tôi nữa. Cô ta rất giỏi đóng kịch, anh biết rõ gia
đình tôi và gia đình chị gái tôi đã vì cô ta mà ly tán, vì vậy, trên đời này không còn bất cứ lý do gì có thể khiến cho tôi tha thứ cho cô ta