
p lánh niềm vui,
bèn tung chiêu thăm dò: “Mặt cô đỏ ửng lên rồi kìa, như vậy hẳn là bạn
trai gọi điện tới. Để xem nào, tôi đoán nhé, chính là người đã tặng hoa
cho cô, đúng không? Trước đây cô không chịu nói, cả tôi và Tiểu Ngô đều
tra hỏi mà cô nhất quyết không nói. Tôi đã đoán rằng người đó chính là
giám đốc Doanh đẹp trai, nhưng hôm nay thì xem ra đó chắc hẳn là một
người khác. Khai thật đi, có phải chính người đàn ông này đã khiến quan
hệ giữa hai người trở nên mất vui không?”
“Chị gái ơi, trí tưởng tượng của chị quả thực có thể viết thành sách
được đấy! Ngay đến những vở kịch trên ti vi cũng không ly kỳ bằng trí
tưởng tượng của chị đâu!” Tô Duyệt Duyệt cúi đầu ăn mấy miếng phở xào,
sau đó thanh toán tiền và nhanh chóng kéo Vu Tiểu Giai quay trở về công
ty. Trên đường về, Vu Tiểu Giai rất vui, cảm thấy cô gái đeo cặp kính
cận này tuy bề ngoài không xinh đẹp bằng Như An Tâm nhưng dường như cô
ta lại rất có duyên. Người đã tặng hoa cho cô ta nhất định không phải là Doanh Thiệu Kiệt. Tuy nhiên, một người bình thường lúc nào cũng ăn to
nói lớn như Tô Duyệt Duyệt nay lại không dám thẳng thắn nói ra tên người tặng hoa cho mình, như vậy cũng có thể hiểu rằng cô ta chưa thật sự coi người đó là bạn trai của mình. Như vậy, chẳng phải vẫn còn khả năng cô
ta sẽ trở thành bạn gái của Doanh Thiệu Kiệt sao? Vậy thì, kế hoạch trở
thành “chị em tốt” với cô ta của mình hoàn toàn có thể thực hiện được.
Kế hoạch của Vu Tiểu Giai rất rõ ràng, câu chuyện mà cô kể cho Tô Duyệt
Duyệt nghe trong lúc cả hai cùng ăn cơm trưa hoàn toàn chỉ là cô được
nghe mọi người ở JSCT kể lại. Tuy nhiên, cô thực sự mong muốn Tô Duyệt
Duyệt và Doanh Thiệu Kiệt nhanh chóng ở bên nhau, như vậy thì một người
“chị em tốt” như cô ắt hẳn sẽ có nhiều cơ hội được thăng chức, lên lương rồi.
Hơn nữa, lúc này, cô đang tham gia vào dự án S, tức là sẽ có nhiều cơ hội để gặp gỡ, tiếp xúc và thân mật hơn với Doanh Thiệu Kiệt. Đương
nhiên, để làm được như vậy, cô cũng phải trả một cái giá xứng đáng, đó
là phải gọi điện thoại cho người bác đang làm lãnh đạo ở một trường tiểu học trọng điểm để giải quyết chuyện xin học cho con của Shelly. Nguyên
nhân là vì trong công ty, ngoài Tiểu Ngô ra, vẫn còn một vài người nữa
cũng rất phù hợp với dự án S giống như cô, vì thế, nếu không sớm bỏ ra
một chút tiền thì chuyện này chắc chắn sẽ không thể giải quyết được. Hơn nữa, cũng theo quy định của công ty, nếu giá thành của một dự án có thể được khống chế ở một mức nhất định, lợi nhuận sau cùng thu về nhiều hơn so với dự tính ban đầu thì tất cả những người tham gia tổ dự án đó đều
sẽ được thưởng. Vì mục tiêu sớm được tăng lương, thăng chức, vì khoản
tiền thưởng sẽ có được trong khoảng thời gian rất ngắn này, cô cũng nên
bỏ ra một khoản đầu tư ban đầu, hơn nữa, cô cũng biết chắc rằng mỗi năm, trong tay ông bác của mình đều có một vài chỉ tiêu, chỉ cần chịu khó đi hỏi là chắc chắc sẽ được. Shelly không phải là một vị thánh, hơn nữa, ở cái thành phố này, nếu muốn con vào được một trường tiểu học trọng điểm mà không có chút quan hệ nào, e rằng là không thể. Điều này cô có thể
làm được sẽ giúp ích cho Shelly, thế nên, việc cô được chọn tham gia vào dự án S cũng cứ thế mà tiến hành. Để làm được việc này, cô chỉ mất đúng một giờ đồng hồ. Sau này, mỗi lần nghĩ đến, cô lại cảm thấy vô cùng
khâm phục chính bản thân mình. Thế nhưng cô lại rất ghét Tiểu Ngô, bình
thường cô rất thích những người thật thà, làm việc chăm chỉ, không ngờ
cô ta lại có thể có thai một cách thoải mái như vậy. Còn nhớ trước đây,
Tiểu Ngô nói rằng cô ta cần phải cô gắng làm việc kiếm tiền, thế mà
chẳng bao lâu sau đã thấy nói là có thai. Đang trong lúc thầm khâm phục
tài xoay sở của mình, Vu Tiểu Giai cũng bất giác nghĩ tới thủ đoạn xấu
xa của người khác!
Sau khi về đến văn phòng, Tô Duyệt Duyệt thấy trên bàn làm việc của
mình có một bó hoa, cũng được trang trí ở bên ngoài một chú Cừu lười
biếng giống như bó hoa lần trước, chỉ có điều lần này là hoa hồng chứ
không phải hoa bách hợp, một màu đỏ rực vô cùng tươi tắn, rực rỡ.
Tô Duyệt Duyệt cảm thấy hơi hồi hộp, muốn đi sang phòng làm việc của
anh xem sao, có điều tấm mành sáo chặn trên cửa sổ bằng kính đã được kéo kín lại. Vu Tiểu Giai ở bên cạnh hạ giọng nói: “Ái chà, xong rồi nhé,
ai đó đã đến và còn mang cả hoa tặng cơ đấy.”
Lời vừa dứt thì bên tai Vu Tiểu Giai đột nhiên vang lên một giọng
nói: “Tôi về rồi đây!” Một mùi nước hoa thoang thoảng lan tỏa trong
không gian khiến cho người đàn ông kia càng thêm phần quyến rũ.
“Kevin, anh về rồi à?”
Vu Tiểu Giai vội đặt bó hoa xuống, đứng lên tiếp chuyện. Tống Dật
Tuấn mỉm cười, bước lên hai bước, điệu bộ giống như có chuyện gì đó đang muốn tuyên bố cho mọi người vậy. Tô Duyệt Duyệt vô cùng căng thẳng,
nhìn trân trân vào anh, chỉ sợ anh sẽ nói ra điều gì đó khiến người khác kinh ngạc.
“Thật ngại quá, mấy hôm trước ở Bắc Kinh, tôi bị cảm, nằm bẹp mất hai ngày trời.” Tống Dật Tuấn đưa mắt nhìn xung quanh, thấy trên bàn của Tô Duyệt Duyệt có bó hoa hồng mình gửi đến nhưng