
được.”
Doanh Thiệu Kiệt không thể đoán được người phụ nữ đó đã nói những gì
vớiTiểu Hứa mà khiến anh ta có vẻ sốt ruột như vậy. Anh biết Tiểu Hứa
là người tốt. Có điều, gương đã vỡ sao có thể lành trở lại, hơn nữa, cô
ta vẫn còn đang tiếp tục giở trò diễn kịch.
Đã đi rồi sao?
Nếu thật sự đã rời khỏi thành phố này thì kể ra cô ta cũng có chút
dũng cảm, nhưng chắc chắn cô ta sẽ không làm như vậy. Cô ta tham lam tất cả mọi thứ ở đây, tiền bạc, nhà cửa, tài sản, xe hơi… Cô ta thích quá
nhiều thứ. Ai đáp ứng được những nhu cầu đó của cô ta, cô ta chắc chắn
sẽ trao gửi cho họ những lời đường mật ngọt ngào nhất. Hai người bọn họ
là hai thế giới hoàn toàn khác biệt, tuy nhiên, vì sở thích này khá
giống với Tống Dật Tuấn, thế nên hai người bọn họ mới có thể làm bạn với nhau.
Hôm nay, trong chiếc Polo màu đen của Doanh Thiệu Kiệt chỉ còn lại
một mình anh. Theo thói quen, anh liếc nhìn xuống băng ghế sau, hình
bóng người con gái trước đây vẫn ngồi ở đó nay chỉ còn trong tâm trí.
Trước đây, cô thường “dạy dỗ” anh đôi lời theo thói quen, thế nhưng giờ
đây, chiếc xe lại lướt đi rất êm trên đường, chẳng hề có một âm thanh
nào vang lên cả.
Chuỗi thời gian đó kéo dài vài ngày liền. Trong suốt những ngày đó,
Doanh Thiệu Kiệt vẫn chưa quen với việc Tô Duyệt Duyệt sẽ không ngồi xe
mình nữa. Sáng nào anh cũng chờ cô, kể cả khi tan làm cũng vậy. Đôi khi, sự chờ đợi đó lại biến thành một sự hoang tưởng. Có điều, thực tại đã
khiến những hoang tưởng đó thật sự bị vỡ vụn, tan nát hết.
Sáng sớm ngày thứ Sáu, Tô Duyệt Duyệt chủ động đến phòng làm việc của Doanh Thiệu Kiệt. Điều này đã khiến cho Doanh Thiệu Kiệt - người đang
âu sầu khổ não suốt mấy ngày qua - vui vẻ lên đôi chút. Anh nhoẻn miệng
cười mời cô ngồi xuống ghế.
“Tôi không ngồi đâu. Đây là tiền xe mà tôi nợ anh.”
Nói xong, Tô Duyệt Duyệt lấy tiền đặt lên bàn làm việc của anh. Doanh Thiệu Kiệt vô cùng kinh ngạc, anh không thể nghĩ người con gái này đến
đây là để trả anh tiền. Đúng, đúng là cô đã nói sẽ không tiếp tục đi xe
của anh nữa, thậm chí đến nhà cũng đã nói là sẽ đi thuê chỗ khác nhưng
anh thật sự không thể ngờ rằng, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi như vậy mà
cô đã cắt đứt tất cả những sợi dây liên hệ đã từng có giữa hai người.
Mắt nhìn chăm chăm vào số tiền đặt trên bàn, Doanh Thiệu Kiệt cảm
thấy vô cùng đau lòng. Tô Duyệt Duyệt nhìn anh, không nói gì, lông mày
hơi nhíu lại. Lát sau, cô nói: “Tôi vẫn đang đi tìm nhà.”
Câu nói này lại như một mũi kim đâm sâu vào vết thương trong lòng
anh. Trước khi Tống Dật Tuấn theo đuổi cô, cô hoàn toàn không giống thế
này. Cô sẽ nhếch miệng gọi anh là “mũi lọ hoa”, sẽ cười anh tật nói lắp, còn làu bàu nói anh là kẻ keo kiệt. Nguyên nhân gì đã khiến cô chỉ
trong vài ngày ngắn ngủi trở nên thích một người hoàn toàn không xứng
đáng, một người mà về căn bản lúc nào cũng lãnh đạm, cũng đối đầu với
anh như vậy?
“Tôi đi đây.”
Thấy sắc mặt của Doanh Thiệu Kiệt có vẻ không ổn, Tô Duyệt Duyệt bèn
chọn cách quay người bỏ đi. Thế nhưng, đúng vào giây phút đó, Doanh
Thiệu Kiệt lại nhanh như một cơn gió chạy đến chắn ngang đường đi của
cô, nhất quyết giữ chặt cánh cửa, khiến cô không thể đi ra ngoài được.
Tô Duyệt Duyệt ngạcnhiên, đây là lần đầu tiên cô thấy anh trong bộ dạng
như vậy. Thế nhưng, hôm nay cô lại không thể cất lời mắng mỏ anh như mọi khi. Không hiểu sao, kể từ khi biết chuyện quá khứ của anh, cô luôn cảm thấy không thoải mái. Mỗi khi ngồi trên xe của Tống Dật Tuấn, cô luôn
để tâm vào những chuyện khác, lúc nào cũng nghĩ đến những câu chuyện đã
xảy ra giữa mình và Doanh Thiệu Kiệt. Ở bên Tống Dật Tuấn chỉ vài ngày
ngắn ngủi, cô đã nhận ra con người này tuy ở gần ngay bên mình nhưng
giữa hai tâm hồn lại có một khoảng cách rất xa vời. Cô không biết giữa
mình và Tống Dật Tuấn đã xảy ra chuyện gì, anh ấy đã tiêu tốn rất nhiều
vì cô, mời cô đi ăn, tặng hoa cho cô, đồng thời, anh ấy cũng dành rất
nhiều thời gian của mình cho cô, mỗi sáng đều đến đón cô, buổi tối lại
đưa cô về. Thế nhưng, cô vẫn luôn cảm thấy giữa hai người còn thiếu một
điều gì đó, hoặc giả, cô vẫn chưa hoàn toàn tin vào câu chuyện cổ tích
hoàng tử yêu nàng Lọ Lem nay đã trở thành sự thật. Khi anh tiêu tiền vì
cô, cô cảm thấy không thoải mái chút nào, thậm chí còn có cảm giác bị
phụ thuộc. Nói thật lòng, cô thà ăn một bữa cơm bình dân mười lăm tệ chứ hoàn toàn không muốn để anh ấy đưa mình đến những nhà hàng sang trọng
với hóa đơn thanh toán đắt hơn thế gấp nhiều lần.
©STENT
Đã vài lần cô gọi điện cho Mèo con, muốn hỏi xem mình cảm thấy như
vậy là vì sao. Thế nhưng cứ mỗi lần Mèo con nghe điện thoại thì chuyện
mà cô muốn hỏi lại không thể nào thốt ra được.
Lúc này, cô không đủ dũng cảm ngẩng đầu lên, chỉ cúi gằm mặt, nói lí nhí: “Tôi còn rất nhiều việc phải làm.”
“Cô, cô vẫn còn giận tôi à?”
“Không có, chỉ là tôi cảm thấy, cảm thấy…” Tô Duyệt Duyệt không biết
phải nói như thế nào, Doanh Thiệu Kiệt đã nâng thẳng người Tô Duyệt
Duyệt lên, cô ngước mắt nhìn anh. Sự quyết đoán trong ánh mắt của người
đàn ông