
èo con thấy Lâm Tử Văn thường xuyên nhận điện
thoại từ một người tên là Tống Dật Tuấn và lần nào Tử Văn cũng đi vào
thư phòng, đóng cửa lại để nghe điện. Tuy không nghe được nội dung câu
chuyện nhưng Mèo con biết giữa Tống Dật Tuấn và chồng mình đang có sự
trao đổi, hợp tác về mặt kinh tế. Dù sống chung bao năm nay nhưng Mèo
con vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc công việc làm ăn kinh doanh của
chồng mình như thế nào, cô chỉ cam tâm làm một bà chủ nhàn hạ, sung
sướng. Tuy nhiên, không phải vì thế mà cô trở nên hoàn toàn xa lạ với
chuyện làm ăn kinh doanh trên thương trường, trực giác mách bảo cô rằng, mối quan hệ làm ăn giữa chồng mình và Tống Dật Tuấn có gì đó rất mờ ám.
Tuy nhiên, chưa biết chừng đó cũng chỉ là những giao ước trên danh
nghĩa. Lâm Tử Văn chưa từng nói với cô về chuyện làm ăn kinh doanh với
Tập đoàn JSCT. Thậm chí, ngay cả khi nói chuyện Tô Duyệt Duyệt vào làm
việc cho JSCT, Lâm Tử Văn cũng không có thái độ gì bất thường.
“Cậu sao vậy?” Thấy Mèo con đột nhiên trầm tư suy nghĩ, Tô Duyệt
Duyệt bèn lên tiếng hỏi. Mèo con xua tay, nói không có gì, chỉ là đột
nhiên nhớ lại nhân vật chính trong bộ phim vừa xem tối qua gặp rắc rối
trong chuyện tình cảm mà thôi. Tô Duyệt Duyệt thấy câu trả lời của Mèo
con có vẻ kiên cưỡng, rõ ràng là Mèo con đang nhìn chằm chằm vào cô, ý
chừng muốn hỏi cô chuyện gì đó. Ánh mắt của Mèo con khiến cô trở nên bấn loạn, liền đưa ra đề nghị sau khi ăn xong sẽ cùng Mèo con đi dạo ở đâu
đó. Mèo con đồng ý và dẫn Tô Duyệt Duyệt đến một đoạn phố mà cô chưa
từng đi qua bao giờ.
©STENT
Đoạn phố này chỉ cách quán lẩu hai người vừa ngồi ăn chừng hai mươi
phút đi bộ. Mèo con nói trên phố này có một số cửa hàng thời trang rất
đẹp, giá cả hợp lý mà mẫu mã lại đa dạng trẻ trung. Đứng quan sát ở đầu
phố, Tô Duyệt Duyệt nhận thấy đoạn phố này cũng có nhiều điều thú vị,
tuy không nằm ở khu vực phồn hoa náo nhiệt nhất nhưng nhìn những tấm
biển quảng cáo của các cửa hiệu đang đưa ra dưới những tán cây ngô đồng
thì thấy nơi đây cũng rất hữu tình. Hẳn là vào mùa hoa ngô đồng nở, đoạn phố này còn trở nên thơ mộng, hấp dẫn hơn gấp nhiều lần.
“Vào cửa hàng kia nhé, chỗ đó bán khăn quàng và đồ trang sức đấy.”
Trong khi chọn đồ, Tô Duyệt Duyệt giống như một con rối, Mèo con nói đi
đâu, Tô Duyệt Duyệt hưởng ứng ngay tới đó nhưng lúc chọn đồ, cô chỉ nhìn nhìn ngắm ngắm rồi lại đặt xuống. Mèo con huých nhẹ vào tay Tô Duyệt
Duyệt, hỏi: “Này, chưa đến cuối tháng mà cậu đã tiêu hết tiền rồi à?”
“Không, nhưng mình đang để dành tiền để về quê.” Tô Duyệt Duyệt không muốn Mèo con biết chuyện mình đã giải quyết xong chuyện đi chung xe với Doanh Thiệu Kiệt nên đành phải viện ra một lý do như vậy để trả lời.
“Vẫn còn thời gian mà. Nói vậy thôi, cũng chẳng bao lâu là đến Tết
rồi. Này, mau lại đây, ở đây có thứ cậu thích nhất đấy!” Mèo con len lỏi qua những dãy giá bày đồ lưu niệm ngó nghiêng, xem xét một hồi, rồi chỉ vào một món đồ trên giá nói với Tô Duyệt Duyệt. Tô Duyệt Duyệt tò mò
không hiểu cô bạn nói “thứ mình thích nhất” là thứ gì, bèn nhanh chân đi đến bên Mèo con thì nhận ra đó là một chiếc kẹp cài áo hình Cừu lười
biếng bằng đất sét.
“Nhìn xem, đây chẳng phải là thứ cậu thích nhất hay sao?”
Trong lúc hai cô gái còn đang mải mê ngắm nghía thì bà chủ cửa hàng
có vẻ hơi bối rối, bà ta nói: “Thành thật xin lỗi quý khách, món đồ này
đã có người đặt rồi, tiền cũng đã trả rồi, hẹn một lát nữa sẽ qua lấy.”
“Không phải chứ!? Ngay đến một món đồ lưu niệm mà cũng có người đặt
trước nữa sao?” Mèo con kêu lên đầy bất mãn. Bà chủ cửa hàng lưu niệm
không muốn làm khách phật ý nên cũng cười xòa nói: “Vâng, đúng thế đấy!
Điều đó cho thấy hai cô cũng thật tinh mắt!”
“Thì cũng có ích gì chứ? Bà cũng đâu có bán cho chúng tôi!”
“Vâng, món đồ này rất quý! Nếu có hàng, chúng tôi cũng muốn bán lắm.” Tô Duyệt Duyệt cảm thấy rất thích thú món đồ thủ công được chế tác tinh xảo và có hồn này. Tuy nhiên, bỏ ra số tiền một trăm tám mươi tệ để mua một món đồ lưu niệm bằng đất sét thì e rằng hơi quá lãng phí.
“Được, vậy chúng tôi đi đây.”
Mèo con nói xong định bỏ đi nhưng có lẽ bà chủ cửa hàng đã tia thấy
người phụ nữ này xách theo túi hàng hiệu hẳn là người lắm tiền nên bà ta không thể bỏ lỡ cơ hội kinh doanh này được, bèn vội vàng nói: “Nếu các
cô thích những mặt hàng kiểu như này thì có thể lên tầng hai xem thử.”
“Tầng hai có những hàng gì?”
“Cũng là loại hàng này, có điều giá tiền hơi đắt nhưng hàng hóa cũng
rất phong phú.” Bà chủ nhiệt tình, niềm nở chào mời. Mèo con thích phong cách bán hàng ở đây, lại nghe nói loại hàng này vẫn còn rất nhiều liền
nhanh chóng bảo Tô Duyệt Duyệt đi lên gác. Có điều, các món hàng bày bán trên tầng hai hầu hết đều là các nhân vật hoạt hình có nguồn gốc từ
châu Âu hoặc từ Mỹ, không có loại nhân vật hoạt hình nào xuất thân từ
Trung Quốc như ở dưới tầng một. Mèo con tức giận nói “lừa đảo” nhưng Tô
Duyệt Duyệt lại chỉ cười nói: “Thôi nào, thế mà còn nói sẽ chọn giúp
mình. Cậu mà cứ ca cẩm cằn nhằn mãi, coi chừng biến thành bà lão lắm
điều kh