
đây, ở lại thêm lúc nữa, cậu lại lên lớp mình cho xem.” Tô Duyệt Duyệt cười tinh nghịch, rời khỏi nhà Mèo con.
Ngồi trên xe buýt, Tô Duyệt Duyệt trầm tư suy nghĩ. Tống Dật Tuấn rõ
ràng nói với mình là cuối tuần này bận việc, vì sao anh ấy lại xuất hiện ở con phố đó? Anh ấy và Như An Tâm liệu có phải đã quen biết nhau từ
trước? Anh ấy rốt cuộc biết Lâm Tử Văn đã có vợ rồi, vì sao còn để Như
An Tâm là kẻ thứ ba? Anh ấy... rốt cuộc là loại đàn ông như thế nào?
Bỗng chốc, cô nảy sinh nhiều nghi vấn, những nghi vấn này khiến cô
nhớ đến những lời nói của Doanh Thiệu Kiệt, chẳng lẽ cô thật sự hiểu lầm Doanh Thiệu Kiệt? Không, không thể, Tống Dật Tuấn không thể là người
diễn kịch, bản thân cô chẳng có gì đáng để anh ấy phải giả vờ theo đuổi. Nhưng giữa anh ấy, Lâm Tử Văn, cả Doanh Thiệu Kiệt nữa, rốt cuộc họ có
quan hệ gì?
“Đừng coi tôi chỉ là một con cừu...” Đột nhiên tiếng chuông điện
thoại reo vang, kéo Tô Duyệt Duyệt ra khỏi tầng tầng lớp lớp nghi vấn.
Là điện thoại của Tống Dật Tuấn, giọng nói vẫn dịu dàng như trước: “Sao
rồi? Cừu con của anh đang ở đâu đấy?”
“Đang trên đường về nhà.”
“Bạn em không đưa em về à? Vì sao không nói sớm để anh đến đón.”
“Không phải anh bận sao?”
“Sao thế? Cừu con của anh giận à? Việc hôm nay xong rồi, lát nữa anh
đón em đi ăn cơm ở vườn hoa Mỹ Lệ nhé? Ăn gì ngon nhỉ? Lẩu dê nhé?” Tống Dật Tuấn trêu Duyệt Duyệt, cô “vâng” một tiếng hưởng ứng. Anh ấy đã gọi điện cho mình, vậy thì nhân cơ hội này tìm hiểu thêm về anh ấy xem sao, như vậy cũng có thể giải tỏa mọi nghi ngờ trong lòng.
Trong nháy mắt, Tô Duyệt Duyệt đã tới bến xe, còn chưa tới vườn hoa
Mỹ Lệ, anh đã tới bên cô nhanh như một cơn gió. Ngó sang bên nhìn, một
người đàn ông phong độ ngời ngời đã lái xe tới, mở cửa cho cô, đưa tay
làm động tác “mời vào” nói: “Cừu con lên xe đi.”
Người qua lại trên đường khá đông đều tò mò nhìn họ, trong đó có hai, ba cô gái xuống xe cùng Tô Duyệt Duyệt, trố mắt nhìn chiếc xe phóng ào
tới, sau đó nhanh chóng chuyển ánh mắt vào anh chàng đẹp trai đang lái
xe nhưng anh ta chỉ nhìn người bên cạnh, dường như trong mắt không có
những người xung quanh.
“Ồ, cậu thử nói xem quan hệ giữa họ thế nào?”
“Đương nhiên là người yêu rồi, không thấy cô ấy ngồi ở ghế bên cạnh sao?”
Các cô gái bàn luận với vẻ ghen tỵ, Tô Duyệt Duyệt ngồi ở ghế bên mím môi, thắt dây an toàn. Thực ra, những lời mấy cô gái kia nói cũng đúng. Sự chênh lệch giữa cô và Tống Dật Tuấn không chỉ ờ hình thức, mà lối
sống giữa họ cũng khác nhau một trời một vực. Khoảng cách này khó có thể kéo gần lại được, ngay như hiện tại, dù cô đang ngồi ở ghế bên cạnh
nhưng trong lòng cũng không thực sự thấy thoải mái.
“Nghĩ gì vậy em?” Tống Dật Tuấn khởi động xe, hỏi cô gái ngồi bên
cạnh. Cô khẽ lắc đầu, Tống Dật Tuấn không nói gì nữa, chỉ với tay ra ghế sau lấy một cái túi đưa cho cô, nói: “Tặng em này.”
“Cái gì vậy?”
“Mở ra xem sẽ biết.”
Cầm cái túi, Tô Duyệt Duyệt nhìn người ngồi bên cạnh, một nụ cười
rạng ngời hiện trên khuôn mặt Tống Dật Tuấn, đôi mắt màu đen sáng lấp
lánh. Liếc nhìn gương thấy cô đang nhìn mình, Tống Dật Tuấn bất giác mỉm cười: “Cừu con ngốc nghếch, nhìn gì anh thế?”
“Đâu, em có nhìn anh đâu.”
Tô Duyệt Duyệt vội vàng phủ nhận, bóc gói quà cầm trên tay ra, phải
mất hết đến mười giây mới có thể bóc hết lớp giấy gói, mở nắp hộp ra xem thì thấy bên trong chính là chiếc ghim cài áo hình chú Cừu lười biếng
mà cô đã nhìn thấy trong cửa hàng trang sức lúc nãy. Hóa ra, người đặt
mua chiếc ghim cài áo này chính là anh, sao lúc đó mình lại không nghĩ
ra nhỉ? Không ngờ chiếc ghim cài áo hình chú Cừu lười biếng này cuối
cùng lại rơi vào tay mình.
“Hiếm khi anh vào cửa hàng dành cho con gái, mọi người nhìn anh cứ
như sinh vật lạ ấy, em thấy đẹp thì khen anh vài câu đi.” Tống Dật Tuấn
làm ra vẻ đáng thương khiến Tô Duyệt Duyệt không khỏi buồn cười. Để cảm
ơn anh về món quà tặng mình, cô bèn cài ngay nó lên áo len. Tống Dật
Tuấn lúc này mới thôi không còn làm vẻ khổ sở nữa. Hai người đi xe
khoảng hơn mười phút thì dừng lại trước cửa quán Dê béo, đây là một quán ăn chuyên về lẩu, Tô Duyệt Duyệt hơi ngạc nhiên, đây không phải là nơi
Tống Dật Tuấn vẫn thích.
Anh thích ăn món Pháp, Italia, Nhật, còn món ăn Trung Quốc, cũng chỉ
hợp mỗi món ăn của Quảng Đông, bởi lẽ những nơi có các món này mới yên
tĩnh, sang trọng.
“Ăn dê nhé!”
“Chẳng phải anh không thích ăn lẩu sao?” Tô Duyệt Duyệt hỏi, Tống Dật Tuấn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô kéo vào lòng mình: “Anh có nói vậy
à?”
Quán lẩu bốc hơi nghi ngút, cửa sổ xung quanh mờ mịt vì hơi nước,
người phục vụ dẫn hai người tới chỗ ngồi rồi đưa thực đơn để họ chọn
món, ở đây không có khoang riêng biệt, xung quanh ồn ào náo nhiệt, khách khứa trò chuyện rôm rả, mặc sức cười đùa. Tô Duyệt Duyệt vốn cho rằng
Tống Dật Tuấn sẽ không thoải mái, chẳng ngờ anh dường như không để ý tới xung quanh, nhanh chóng gọi món để nhân viên phục vụ bưng lên.
“Hai đĩa thịt dê đặc biệt, em thấy ngon không?”
Tống Dật Tuấn đưa tay lên làm điệu bộ như đang ăn thịt dê trêu Tô