
Duyệt Duyệt nhưng nụ cười của cô có phần chậm trễ. Có lẽ cô đang có tâm
sự gì đó, hoặc có hơi nghi ngờ trước sự thay đổi đột ngột của anh. Tống
Dật Tuấn thừa kinh nghiệm trong tình trường, càng biết lúc này không nên né tránh mà nên hỏi thẳng cô, chỉ có như vậy mới khiến cô yên tâm về
anh.
“Nói xem nào, Cừu con đang lo lắng bị anh ăn thịt à, hay là có tâm sự gì khác? Lông mày chau lại rồi kìa!”
“Đáng ghét, từ lúc nào anh đã gán cho em cái biệt danh quái lạ này vậy?”
“Dường như rất lâu rồi.”
“Rất lâu là bao lâu?”
“Thực ra, bí mật này được giấu rất lâu rồi, từ đời trước, em là Cừu,
còn anh là Sói xám.” Tống Dật Tuấn bật cười, dù là vậy, khóe môi cong
lên hết cỡ của anh trông vẫn rất đẹp.
“Lôi em ra làm trò đấy à!” Tô Duyệt Duyệt lụng bụng một câu, người
phục vụ đặt nồi vào bếp ở giữa bàn, các món tươi sống lần lượt được bê
lên.
“Xong rồi, hay là trong lúc chờ nước sôi anh nghe em tâm sự nhỉ?”
Tống Dật Tuấn trở lại vấn đề lúc trước, Tô Duyệt Duyệt thấy anh rất
thẳng thắng chân thành, bèn hỏi thẳng vướng mắc trong lòng: “Anh có quen Lâm Tử Văn không?”
“Lâm Tử Văn - ông chủ Viện thiết kế Vĩ Kiệt? Có quen.” Tống Dật Tuấn
lập tức trả lời ngay, Tô Duyệt Duyệt ngạc nhiên nhìn anh, không ngờ anh
chẳng né tránh chút nào, nói thẳng ngay với mình.
“Sao cơ? Đó là một trong những viện thiết kế mà công ty chúng ta chỉ
định, mấy năm nay đều làm ăn với nhau, anh ta có quan hệ rất tốt với
anh.” Tống Dật Tuấn bổ sung thêm, lý do rất phù hợp.
“Vậy anh và Như An Tâm quen nhau từ lâu rồi phải không? Như An Tâm có phải là bồ của Lâm Tử Văn không?” Tô Duyệt Duyệt hỏi.
Tống Dật Tuấn hơi sững lại, không ngờ Tô Duyệt Duyệt lại hỏi tới vấn
đề này, không hiểu rốt cuộc làm sao cô lại biết anh và Như An Tâm quen
nhau, hay là từ Shelly, hay là từ bộ phận Nhân sự nhưng thông tin từ đâu không còn quan trọng. Khẽ đằng hắng một tiếng, Tống Dật Tuấn lấy muôi
múc một chút canh, nói: “Như An Tâm là bạn của anh, cô ấy cũng là bồ của Lâm Tử Văn. Nhưng anh dùng trái tim của chú sói kiếp trước, sự chân
thành của kiếp này để đảm bảo, cô ấy và anh chỉ là quan hệ bạn bè.”
“Ồ, em không nghi ngờ anh, em chỉ muốn nói Lâm Tử Văn là chồng của
người bạn thân nhất với em. Lâm Tử Văn là người anh đẹp trai của em, khi đó tình yêu giữa anh ấy và bạn em giống như chàng hoàng tử và công chúa Lọ Lem, được nhiều người ngưỡng mộ, em thực sự hy vọng họ có thể tiếp
tục yêu thương nhau, hạnh phúc suốt đời.”
“Không ngờ Lâm Tử Văn và vợ anh ta học chung trường đại học. Nhưng
Như An Tâm cũng là cô gái cố chấp, tuy anh đã khuyên cô ấy nhưng chuyện
tình cảm phụ nữ, anh là đàn ông cũng không tiện nói.”
Tống Dật Tuấn thầm thở phào trong lòng, những vướng mắc này của Tô
Duyệt Duyệt đều xuất phát từ người bạn của cô ấy, như vậy, câu trả lời
của anh cũng đơn giản hơn nhiều. Chỉ là, cô gái ngồi trước mặt chưa hoàn toàn bị thuyết phục bởi những lời nói của anh. Nhớ lại những gì nghe
được trong cửa hàng trang sức, cuộc đối thoại giữa anh và Như An Tâm
không phải như vậy, anh dường như rất muốn Như An Tâm ở bên cạnh Lâm Tử
Văn. Rốt cuộc vì sao anh lại nói những lời khác nhau thế?
“Sôi rồi, ăn thịt dê thôi.” Tống Dật Tuấn vừa thả hai miếng thịt dê
vào nồi thì chuông điện thoại reo vang, số điện thoại gọi đến là số lạ,
theo thói quen anh tắt máy luôn. Nhưng không ngờ, số này gọi lại tới ba
lần.
“Sao không nghe?”
“Số lạ. Em không sợ anh bị khủng bố à?” Tuy nói vậy nhưng Tống Dật
Tuấn vẫn nghe điện, đầu bên kia là tiếng phụ nữ gào thét chói tai, thậm
chí như xé phổi: “Tống Dật Tuấn, mày quá bỉ ổi, đã khiến mọi người cho
tao vào danh sách đen trong ngành! Không cho tao sống à? Tao cũng sẽ
không tha cho mày đâu!”
“Thật ngại quá, tôi không hiểu chị đang nói gì nữa.”
Tiếng gào thét này chính là của Emma, cô ta từng là cấp dưới của anh
trước đây, giọng Tống Dật Tuấn lạnh lùng càng khiến đối phương kích động gào rống lên:
“Hãy đợi đấy! Đồ tỉnh lẻ! Tao sẽ chờ xem trò hay của mày và mụ nhân tình già của mày như thế nào!”
Đầu dây bên kia đã im bặt, Tống Dật Tuấn chau mày, tuy trong đầu đã
mau chóng kiềm chế bản thân và không để cho người phụ nữ điên kia nắm
được điểm yếu của mình, nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu như đeo đá, khó
tránh khỏi cảm thấy hơi khó thở. Tuy nhiên, việc có liên quan tới danh
sách đen trong ngành mà cô ta vừa nói, anh thực sự không làm, vậy rốt
cuộc ai đã làm, anh không biết được. Nhưng có một điểm, anh chắc chắn,
Chu Hâm tuyệt đối không ra tay làm chuyện này.
Nếu Chu Hâm không làm thì rốt cuộc là ai làm?
Andrew?
Andrew đã cắt đứt với người phụ nữ đó, vốn không còn chút quan hệ nào với cô ta. Còn vợ của Andrew? Cũng không thể nhúng mũi vào chuyện trong ngành ở Bắc Kinh.
Vậy kẻ này rốt cuộc là ai?
Là Doanh Thiệu Kiệt?
“Sao thế? Là ai gọi điện vậy? Xảy ra chuyện gì à?” Ở nơi ồn ào này
vẫn có thể nghe thấy giọng nói của người đầu dây bên kia, tuy không rõ
nhưng có vẻ rất kích động. Tống Dật Tuấn lắc đầu, nói: “Là một phụ nữ,
vừa rồi mắng chửi té tát, không biết có phải bị kích động gì không? Kỳ
lạ quá!”
“Vậy