
nguồn cội.
“Anh định làm gì?” Tống Dật Tuấn chống hai tay lên mui xe đen, nghiêm giọng hỏi.
“Tránh ra!” Người đàn ông trong xe lạnh lùng nói.
“Nếu anh thực sự muốn tốt cho tôi thì đừng tiếp tục nữa! Anh là anh
trai tôi! Anh việc gì phải tìm mọi cách để điều tra về tôi!” Sự ôn hòa
không còn trên nét mặt, Tống Dật Tuấn đấm mạnh tay xuống mui xe, phát ra những tiếng “uỳnh uỳnh” khiến người bảo vệ bãi đỗ xe phải chạy lại,
hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.”
Người đàn ông ra khỏi xe giải thích với người bảo vệ, người bảo vệ
nhìn họ đầy khó hiểu nhưng đương sự đều nói là không có chuyện gì nên
chỉ bảo: “Đây là trạm Hiến máu Trung tâm, nếu không có chuyện gì thì
đừng to tiếng.”
“Thật ngại quá!”
Sau khi xin lỗi người bảo vệ, người đàn ông đứng bên cạnh Tống Dật
Tuấn hạ giọng nói: “Nếu là em trai tôi thì nó tuyệt đối sẽ không bán rẻ
bản thân để có được chức vị giống như cậu.”
“Hơ hơ.” Tống Dật Tuấn cười khẩy, nói: “Xã hội và nơi công sở chỉ có ô uế, không có sự liêm khiết đâu, Chu Hâm cũng vậy, Wagner cũng vậy, tôi
chẳng qua chỉ là áp dụng cách riêng của mình mà thôi, tranh giành là
điều tôi nên làm. Còn anh? Muốn ép Emma vào đường cùng, để cho cô ta như chó cùn rứt giậu vạch trần tôi, muốn tôi phải thân bại danh liệt!”
“Tôi không làm thế.”
“Anh cho rằng tôi tin anh sao?”
“Tôi không cần phải giải thích với cậu.”
“Được, anh cứ điều tra đi, dù sao, anh cũng muốn đứa em trai này bị
chết mới hả lòng hả dạ! Dù sao, anh họ Doanh, tôi họ Tống mà!”
“Bốp!”
Một âm thanh giòn tan vang lên, xé tan bầu không khí lạnh giá, khi
bàn tay buông xuống, trên mặt nóng rát, anh ta đã không kịp đề phòng.
Tống Dật Tuấn không ngờ người đàn ông trước mặt lại đánh mình, trước
đây, anh ấy luôn bảo vệ mình, dù bố mẹ và chị gái có đánh mắng mình đi
chăng nữa, lúc nào anh ấy cũng ngăn họ lại. Nhưng hôm nay, bàn tay ấy
lại không chút do dự.
“Đây là đánh thay mẹ!”
Doanh Thiệu Kiệt đẩy Tống Dật Tuấn đang bang hoàng sửng sốt ra, lái
xe rời khỏi trạm Hiến máu Trung tâm, qua gương chiếu hậu anh vẫn nhìn
thấy rõ Tống Dật Tuấn, bàn tay cầm bánh lái vẫn hơi đau, tuy nhiên,
trong lòng còn cảm thấy đau đớn hơn. Lòng bàn tay đánh vào mặt cậu ta
nhưng lại xé nát trái tim mình.
Tống Dật Tuấn là em ruột của anh, đây là bí mật giữa họ. Năm đó, khi
bố mẹ ly hôn, Tống Dật Tuấn theo bố, Doanh Thiệu Kiệt và chị gái theo
mẹ, đổi sang họ mẹ. Vừa rồi Tống Dật Tuấn nói câu “anh họ Doanh, tôi họ
Tống”, nếu để mẹ ở suối vàng nghe thấy hẳn sẽ rất đau lòng. Doanh Thiệu
Kiệt còn nhớ, năm đó, khi mẹ sinh Tống Dật Tuấn đã là sản phụ cao tuổi
lại thêm khó sinh, lúc Tống Dật Tuấn khóc oe oe chào đời, mặt mẹ dính
đầy nước mắt. Tuy lúc đó anh còn nhỏ nhưng cũng hiểu mẹ đã phải chịu đau đớn như thế nào để sinh ra đứa em trai nghịch ngợm này, mẹ đã rất
thương em, mỗi khi thấy mình chành chọe em, lại nhắc: “Thiệu Kiệt, phải
nhường em chứ.”
Tuy nhiên, đứa con mà mẹ yêu nhất ấy đã cùng người bố phụ tình tới
sống với “kẻ thứ ba” kia. Chuyện này cũng coi như đã xong, không ngờ sau nhiều năm, họ lại vào làm cùng một công ty, Tống Dật Tuấn đã không dựa
vào khả năng của mình để cầu tiến, lại học theo bố, bán rẻ bản thân, kết giao với mụ đàn bà lòng lang dạ sói đó nhằm có được địa vị cao sang,
thậm chí còn có quan hệ xác thịt, điều khiến anh khinh thường hơn nữa,
chính là cậu em này mấy năm qua đã dùng mọi thủ đoạn để vơ vét tiền bạc
của Tập đoàn JS đổ vào túi mình và Chu Hâm. Nhưng cho dù như vậy, Doanh
Thiệu Kiệt vẫn chưa đánh em trai mình lần nào, chỉ muốn nhân cơ hội điều tra em trai và Chu Hâm, giúp em thoát khỏi vũng bùn tội lỗi. Nhưng
Doanh Thiệu Kiệt không ngờ Tống Dật Tuấn đã quên mất mẹ, những lời đại
nghịch bất đạo đó, anh tuyệt đối không thể dung tha!
Dần dần, bóng hình Tống Dật Tuấn chỉ còn là một chấm nhỏ, khoảng cách này cũng chính là khoảng cách giữa họ. Tống Dật Tuấn vẫn đứng ở đó, mặc cho gió thổi rối bù mái tóc trước trán, khuôn mặt bỏng rát của anh đã
dịu bớt nhưng không phải vì giá lạnh, nắm đấm run run thu vào trong ống
tay áo. Giờ đây, tất cả những thứ mình có được như nhà, xe, lương cao
chẳng lẽ không phải do mình đã đổ mồ hôi xương máu mới có sao? Vì sao
tất cả mọi người, kể cả Doanh Thiệu Kiệt cũng mạt sát mình, phủ định mọi cố gắng của mình, thậm chí còn dồn mình vào chỗ chết, chỉ vì có quan hệ với Chu Hâm?
Từ nhỏ tới lớn, Tống Dật Tuấn chưa có thành công nào thuộc về mình,
cho nên nhiều người coi thường anh, còn những ai không coi thường anh
chẳng qua chỉ là giả vờ.
Anh tự ti nhưng không khuất phục.
Chuông điện thoại reo nhưng anh không nghe vì tiếng chuông đặc biệt
này là của Chu Hâm. Bà ta gọi cho anh bằng điện thoại riêng, điện thoại
của cấp quản lý Tập đoàn JS đều chịu sự quản lý của Tập đoàn, cho nên
Chu Hâm dùng điện thoại riêng để liên lạc với anh. Anh biết hai ngày nay Chu Hâm đều ở thành phố A, có điều sự xuất hiện của bà ta khiến anh bắt đầu thấy ghê tởm thực sự, đặc biệt là sau khi Tô Duyệt Duyệt xuất hiện
trong cuộc sống của anh, cảm giác này càng rõ rệt hơn. Trong xã hội và
chốn