
sao? Biết thế đã khuyên anh không nghe điện.” Tô Duyệt Duyệt vừa nói vừa bỏ thịt vào trong nồi lẩu sôi sùng sục, Tống Dật Tuấn cùng ăn
với cô. Thịt dê trong cửa hàng này vô cùng tươi ngon, hai người ăn rất
nhanh, đặc biệt là Tô Duyệt Duyệt, ăn liền hai vốc rau. Tống Dật Tuấn
không nhịn được cười, trêu cô đúng là một chú cừu, rất thích ăn cỏ. Ở
trong quán lẩu, họ bỗng chốc trở nên gần gũi hơn, cười đùa rôm rả, hòa
lẫn vào tiếng ồn ào xung quanh, dù họ có thoải mái bộc lộ tình cảm thì
cũng chẳng ai để ý. Tất cả đều rất tự nhiên, Tô Duyệt Duyệt tuy vẫn còn
khúc mắc nhưng cô hiểu, người đàn ông trước mặt rất thích mình, có một
số điều giấu kín trong lòng không dám thổ lộ ra.
Khi ra khỏi quán lẩu, Tống Dật Tuấn dự định đi dạo với Tô Duyệt
Duyệt, như vậy sẽ giúp ích cho tiêu hóa nhưng mới đi chưa đầy chục bước, điện thoại của anh lại đột nhiên reo lên, là nhân viên trạm Hiến máu
Trung tâm thành phố gọi tới, do anh từng đang ký nhóm máu A - Rh âm tính nên chỉ khi cần gấp, họ mới liên lạc với anh, Tống Dật Tuấn lại phải
nghe máy.
“Chào anh, tôi ở trạm Hiến máu Trung tâm thành phố, xin hỏi anh có phải là Tống Dật Tuấn không ạ?”
“Vâng.”
“Thật ngại khi phải làm phiền anh, trạm Hiến máu Trung tâm thành phố
chúng tôi đã tìm được anh qua hồ sơ đăng ký, hôm nay đã xảy ra một vụ
tai nạn giao thông nghiêm trọng ở đoạn D đường cao tốc AB, gia đình gặp
tai nạn gồm năm người, trong đó có một người lớn, hai trẻ nhỏ đều mang
nhóm máu A - Rh âm tính, kho dự trữ máu của chúng tôi báo gấp, nếu anh ở trong thành phố này xin nhanh chóng tới trạm Hiến máu Trung tâm để hiến máu, mong anh thông cảm và hợp tác, vô cùng cảm ơn.”
“Được, tôi sẽ đến ngay.” Tuy đã đồng ý đến trạm Hiến máu Trung tâm
thành phố nhưng trong lòng vẫn do dự, không phải anh thấy chết không cứu mà là từ nhỏ anh đã mắc chứng sợ máu. Trạm Hiến máu Trung tâm có được
đăng ký của anh, là vì trong lần kiểm tra sức khỏe JSCT, lúc xét nghiệm
máu, nhân viên chuyên ngành phụ trách lập hồ sơ có hỏi anh về việc hiến
máu, anh đã đồng ý. Nhưng phải hiến máu thật thì anh hơi sợ. Lần trước
bàn chân Tô Duyệt Duyệt bị thương, nhìn thấy máu anh đã hơi khó chịu,
lần này, cũng không biết rốt cuộc nên đi hay không.
“Anh có chuyện gì vậy? Nếu có việc bận thì cứ kệ em, em tự về được.”
“Cừu con ngốc nghếch, chẳng lẽ anh - tài xế kiêm bạn trai của
em - ngay cả việc đưa bạn gái về cũng không sắp xếp nổi sao?” Tống Dật
Tuấn nắm bàn tay nhỏ bé của cô kéo lại xe mình. Tô Duyệt Duyệt hồi hộp
lo sợ nhưng trong lòng chợt thấy thích thú. Ở một thành phố lớn, con
người vốn sống thờ ơ với nhau nhưng có một người yêu mình, quan tâm tới
mình, trái tim có đông cứng tới đâu cũng dần dần tan chảy.
Bốn mươi phút sau, Tống Dật Tuấn đã tới trạm Hiến máu Trung tâm thành phố, vừa dừng xe thì thấy một chiếc xe đen đỗ xịch ngay bên cạnh, người đàn ông hấp tấp xuống xe, hỏi: “Cậu tới hiến máu à?”
Đêm lạnh, câu hỏi này chẳng thể mang lại chút hơi ấm nào, Tống Dật
Tuấn liếc nhìn đối phương, đi tiếp vào trong, mùi máu tanh xen lẫn mùi
cồn từ trong phòng phả ra nồng nặc, đừng nói người mắc chứng sợ máu như
Tống Dật Tuấn mà ngay cả người bình thường cũng cảm thấy chịu không nổi.
“Đừng vào, cậu biết bệnh của cậu mà, tôi vào tốt hơn, nếu cần thiết, tôi sẽ gọi cậu.”
Người đàn ông đó kéo Tống Dật Tuấn ra, không muốn để anh “khoe sức”,
mọi việc anh ta đảm nhiệm hết. Tống Dật Tuấn nhìn dòng chữ đỏ trên hộp
đèn, liên tưởng đó là máu, từng giọt từng giọt thấm ra. Trong lòng hoảng sợ, ruột gan cồn cào như bị kiến đốt, mùi này thật khó chịu, cảm giác
lờm lợm trong cổ họng, lông mày cũng vì vậy mà chau tít lại.
“Vào đi!” Người đàn ông đó kéo cửa xe đẩy Tống Dật Tuấn vào trong,
còn mình bước vào trạm hiến máu. Tống Dật Tuấn nhìn theo bóng anh ta,
trước mắt dường như hiện lên cảnh thời niên thiếu. Anh ta chính là tấm
khiên bảo vệ của mình, mỗi khi gặp khó khăn đều tranh đi trước, không để cho mình bị tổn thương, dù mình xảy ra chuyện gì, anh ta cũng đều đứng
ra giải quyết. Còn nhớ một lần, để bảo vệ mình, anh ta đã bị một đám con trai đánh cho mặt bê bết máu, lúc đó, từng giọt máu trong mũi anh ta
rơi xuống thấm vào áo trắng của mình, nổi rõ mồn một. Nhưng anh ta vô
cùng gan dạ, tay vừa quyệt mũi dính đầy máu, đã cầm ngay lấy tay mình
kéo về nhà.
Máu ấm nóng, dính trên tay, mùi tanh theo gió bay vào mũi, tất cả
những điều này mang lại nỗi kinh hãi khôn cùng, mấy ngày sau đó anh đều
ngủ không ngon giấc, buổi tối luôn bị ám ảnh bởi mùi máu tanh lòm, sau
đó đã mắc chứng sợ máu.
Một số người lục tục đến trạm Hiến máu Trung tâm, người đàn ông đó
vào một lúc thì quay trở lại bãi đỗ xe, nhìn thấy xe của Tống Dật Tuấn
vẫn ở chỗ cũ, anh ta trở về xe của mình, khởi động máy. Lúc này, Tống
Dật Tuấn ngồi trong xe Audi dường như nhớ ra một điều gì đó, vội ra khỏi xe, đứng chắn phía trước xe người đàn ông, nói: “Dừng lại!”
Cách nhau qua tấm kính chắn, hai người nhìn nhau chằm chằm, chỉ một
lát sau, giữa họ đã không còn khoảng cách nữa, giống như dòng máu chảy
trên người họ, cùng chung