
rd của bộ phận Dịch vụ ném tài liệu vào mặt, hiện Tống Dật Tuấn, Edward, Tô Duyệt Duyệt và người của bộ phận Nhân sự đang trong
phòng họp.
Edward là một “lão thần” ỷ thế làm càn của bộ phận Dịch vụ, luôn làm
việc quá quyền hạn của mình. Doanh Thiệu Kiệt cố ý đi ngang qua phòng
họp, nghe thấy Tống Dật Tuấn đang nghiêm giọng trách mắng: “Tôi yêu cầu
anh xin lỗi cô ấy ngay!”
“Xin lỗi? Bộ phận Quản lý hợp đồng các anh chỉ là bộ phận hỗ trợ,
phục vụ cho chúng tôi! Chúng tôi vất vả ở bên ngoài kiếm tiền về cho
công ty, còn cô ta lấy lý do khách hàng mới muốn điền vào bảng biểu!
Điền bảng biểu gì chứ!”
“Edward, đây là chức trách của bộ phận Quản lý hợp đồng chúng tôi, cô ấy đã làm rất đúng!”
Trong phòng hợp phủ đầy khói thuốc, chỉ nghe thấy tiếng la lối của
Edward: “Khách hàng mới gì chứ? Chỗ tôi đã có chữ ký phê duyệt, biết
chưa? Phía trên có chữ ký của Joe!”
“Có phê duyệt rồi cũng cần tuân theo trình tự, hơn nữa Joe là lãnh
đạo phụ trách thương mại của chúng tôi ở đây, dù ông có là cấp cao nhất, cũng cần Wagner phê duyệt, khách hàng như thế này, ông chỉ cần tìm
Roger, vốn không cần mang tới tổng bộ phê duyệt!”
Nhìn qua cũng biết đây là cái bẫy mà Chu Hâm thiết kế, Doanh Thiệu
Kiệt đứng ở bên ngoài nghe hiểu phần nào, xưa nay người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi này luôn yêu chiều tình nhân của mình, nếu tình nhân của bà
ta theo đuổi người khác, bà ta làm gì có chuyện để Tô Duyệt Duyệt yên
thân. Tuy nhiên, việc này anh không quản mà cũng không quản nổi.
Về công, anh ta là người của Wagner không tiện can dự vào chuyện của họ.
Về tư, cô ấy là bạn gái của Tống Dật Tuấn, anh mà xen ngang vào
chuyện của họ, Tống Dật Tuấn sẽ không cảm kích, còn Tô Duyệt Duyệt sẽ
càng hiểu lầm mình. Chẳng bằng, theo ý tốt của Vu Tiểu Giai mà đi mua vé tàu cho Tô Duyệt Duyệt.
Khi trời tối, Doanh Thiệu Kiệt dùng cơm với Vu Phong, từ sau khi Thao Thao trở về, Vu Phong chăm sóc, yêu thương thằng bé nhiều hơn, lại mời
cả bác sĩ tâm lý về điều trị cho nó, nhờ vậy tính cách của nó đã cởi mở
hơn, ít công kích phái nữ hơn. Thế là Vu Phong quyết định cho Thao Thao
đi nhà trẻ để tiếp xúc nhiều với các bạn đồng trang lứa, sớm thoát khỏi
những tháng ngày ảm đạm.
Doanh Thiệu Kiệt rất vui, sờ đầu Thao Thao, nỗi hổ thẹn trong lòng đã nguôi ngoai khá nhiều.
“Mối quan hệ với Tô Duyệt Duyệt vẫn chưa tiến triển thêm à?”
“Cô ấy qua lại với Tống Dật Tuấn, tôi khuyên càng nhiều thì càng bị hiểu lầm, giờ tùy cô ấy.”
“Ngốc quá, làm việc khác thì can đảm thế, theo đuổi con gái thì lúng
ta lúng túng như gà mắc tóc!” Nghe Vu Phong nói, Doanh Thiệu Kiệt cúi
đầu, ngượng ngùng ăn hết sạch chỗ thức ăn. Thao Thao bên cạnh nói: “Cậu
ơi, theo duổi con gái là gì?”
“Chuyện này… chuyện này… Thao Thao, cháu còn nhỏ, chưa hiểu, sau này cậu sẽ nói cho cháu nghe.”
“Hừm, cháu không còn nhỏ nữa rồi.”
Thao Thao chun mũi “hừm hừm” hai tiếng, Vu Phong tiếp lời: “Trẻ con
bây giờ ranh ma hơn chúng ta nhiều, cậu mà không nói, chưa biết chừng
ngay ngày mai nó dẫn về một cô bạn gái cho cậu biết mặt. Ha ha ha.”
Doanh Thiệu Kiệt ngượng ngùng đỏ mặt, vội ăn hai miếng cơm to, Vu
Phong không nói nhiều đến chuyện này nữa, có điều nhìn vẻ mặt của Doanh
Thiệu Kiệt, chắc vẫn còn dự tính gì đó. Vu Phong biết Tống Dật Tuấn là
em trai của Doanh Thiệu Kiệt, nói chính xác hơn, cậu ta là em vợ mình,
nhưng ấn tượng đối với người đàn ông này lại không tốt tí nào, điều đó
khiến Vu Phong nghĩ tới một người khác, anh liền nói: “Thiệu Kiệt này,
tay nhân tình của Như An Tâm là ông chủ của một công ty lớn, mấy hôm
trước, tôi có gặp họ.”
“Là Lâm Tử Văn - ông chủ của Viện thiết kế Vĩ Kiệt.”
“Anh ta có ba công ty, đây chẳng qua là một trong số đó mà thôi. Hôm
đó khi tôi nhìn thấy họ, còn nhìn thấy Tống Dật Tuấn. Thiệu Kiệt này,
theo kinh nghiệm của tôi, giữa Tống Dật Tuấn và Lâm Tử Văn có mối quan
hệ làm ăn không bình thường.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy nhưng không có chứng cứ, song thực sự tôi vẫn hy vọng Tống Dật Tuấn không đi quá xa.”
“Nếu cậu thực sự muốn biết, tôi có thể giúp cậu điều tra nhưng dù sự
thực thế nào thì cũng đã xảy ra rồi, cũng không sợ mang tiếng ác.”
Vu Phong ra hiệu cho Doanh Thiệu Kiệt ăn cơm, anh biết cái gọi là
điều tra kỳ thực là một kiểu bảo vệ, nếu Tống Dật Tuấn đang ngày một lún sâu vào con đường tội lỗi thì anh cũng cảm thấy có lỗi với người vợ quá cố của mình.
Doanh Thiệu Kiệt vui vẻ đồng tình bởi nếu là Vu Phong đi điều tra, tự nhiên sẽ không liên quan gì tơi Tập đoàn JS, điều quan trọng nhất là Vu Phong rốt cuộc là người nhà, tuy không tiếp xúc với Tống Dật Tuấn nhưng sẽ không hại cậu ta. Đồng thời, dựa theo sự lý giải hiện tại của anh,
đằng sau Viện thiết kế Vĩ Kiệt hẳn là có âm mưu lớn hơn, ngày một tinh
vi hơn, tất cả đều là vì động cơ kinh doanh.
Lúc Doanh Thiệu Kiệt đang ăn cơm với Vu Phong, trong tòa hành chính
huyện Hương Cách Lý La thành phố A, một người phụ nữ mặc áo ngủ nằm trên ghế salon, vừa đắp mặt nạ lên mặt, vừa nói: “Sao giờ mới tới?”
“Mấy ngày nay bận rộn, không có thời gian.” Người đàn ông bước vào
nhà còn