The Soda Pop
Âm Mưu Nơi Công Sở

Âm Mưu Nơi Công Sở

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322873

Bình chọn: 7.00/10/287 lượt.

ô đang vô cùng sợ hãi, thấy Mèo con chảy máu nhiều như vậy, cô

cảm thấy như máu trong người mình cũng chảy ra theo.

Từng giọt, từng giọt cứ rơi xuống.

Lần đầu tiên, Tô Duyệt Duyệt cảm thấy sinh mệnh của con người quá

mong manh, chiếc cáng cứu thương đã đưa Mèo con lên xe, cô hầu như không còn nhớ mình đã lên xe đi theo Mèo con như thế nào nữa. Người cô ngây

ra, cảm thấy xung quanh hỗn loạn, cô ngồi im lặng một lúc lâu, cho đến

khi không thể chịu nổi, bèn cầm điện thoại lên gọi cho Lâm Tử Văn, nước

mắt cứ thế tuôn trào xối xả: “Tử… Tử Văn…”

“Duyệt Duyệt, sao đột nhiên em lại gọi điện thoại cho anh?”

Xung quanh Tử Văn rất yên tĩnh, Tô Duyệt Duyệt cũng không kịp để ý

xem anh ta đang đi trên đường hay là đang ở phòng làm việc, cô chỉ cố

gắng kiềm chế để mình khỏi khóc nấc lên: “Mèo con cô ấy, cô ấy bị sảy

thai, đang ở Bệnh viện Nhân Dân.”

“Cái gì! Anh sẽ đến ngay.” Lâm Tử Văn hốt hoảng kêu to, Tô Duyệt Duyệt nghe thấy một giọng nói rất khẽ ở bên cạnh: “Tử Văn.”

Rồi cô không còn nghe thấy gì nữa.

©STE.NT

Bệnh viện rất đông, đoàn người đứng xếp hàng chờ khám hoặc đợi người

nhà đều nhìn Mèo con được khênh vào, Tô Duyệt Duyệt hốt hoảng đi theo

sau, cho đến khi bị bắt đứng ở bên ngoài đợi. Bác sĩ quát xơi xơi Mèo

con đang nằm nhăn nhó vì đau đớn, còn mắng nhiếc Tô Duyệt Duyệt thậm tệ: “Sao lại để ra nông nỗi này! Đầu óc các người có vấn đề à?”

Tô Duyệt Duyệt lại càng tự trách mình, nếu cô không đuổi nhau với Mèo con, chắc chắn Mèo con sẽ không bị sảy thai, cô chính là kẻ gây ra tội

tày đình này, chẳng phải vậy sao? Tại sao mình lại đến nhà Mèo con? Tại

sao mình lại đùa nghịch với Mèo con? Tiếng kêu thảm thiết của Mèo con

sau cánh cửa dày khiến Tô Duyệt Duyệt sợ hãi muốn bịt chặt tai lại, y tá ở bên trong lại đi ra, lạnh lùng hỏi cô: “Nạo thai mấy lần rồi?”

“Nạo… thai?”

“Rốt cuộc cô là người thế nào với bệnh nhân? Sao cái gì cũng không biết thế? Chồng của bệnh nhân đâu?”

Lời nói của y tá vẫn lạnh lùng như cũ, Tô Duyệt Duyệt sụt sịt nói: “Đang, đang trên đường.”

“Khi nào đến?!”

“Tôi cũng không biết.”

Tô Duyệt Duyệt đẩy gọng kính lên, lau nước mắt, trả lời y tá, y tá

lại đi vào trong. Tiếng kêu của Mèo con vẫn vọng lại từ bên trong cánh

cửa, Tô Duyệt Duyệt nắm chặt bàn tay, vừa hay điện thoại reo lên.

“Anh sắp tới chưa? Mèo con cô ấy… anh…”

“Là, là tôi, cô sao, sao vậy?”

Đầu dây bên kia lại không phải là Lâm Tử Văn mà là Doanh Thiệu Kiệt,

Tô Duyệt Duyệt xem lại số gọi đến, đúng là số của Doanh Thiệu Kiệt, cô

cắn môi lau nước mắt, sống mũi cay cay: “Không sao.”

Mặc dù nói không sao nhưng giọng nói nghẹn ngào vẫn truyền đến tai người bên kia, Doanh Thiệu Kiệt hỏi: “Cô khóc đấy à?”

“Không, tìm tôi có việc gì?”

“Cô, đừng khóc, cô đang ở đâu?”

“Tôi không khóc thật mà.”

Khi nói, Tô Duyệt Duyệt lại đưa tay lên quệt nước mắt. Từ nhỏ đến

giờ, cô luôn là người cởi mở, hướng ngoại, từ lúc học đại học cho đến

khi đi làm, cô chưa từng rơi dù chỉ nữa giọt nước mắt khi phải đối mặt

với gian khổ, nhưng lúc này đây, cô lại thấy hoang mang tột độ, nỗi sợ

hãi phủ kín khắp người. Phụ nữ vốn sinh ra đã yếu đuối, chưa bao giờ cô

cảm thấy thiếu một chỗ dựa như lúc này, nếu giờ đây có người ỏ bên cạnh, bất kể là ai, cô sẽ gục vào vai người đó khóc cho vơi đi nỗi đau khổ

này.

“Cô ở đâu? Tôi, tôi sẽ tới ngay.”

Đầu dây bên kia dừng lại một lúc rồi lại hỏi Tô Duyệt Duyệt, Tô Duyệt Duyệt lúc này mới nói nhỏ: “Bệnh viện Nhân Dân số 5.”

Anh ta có việc gì gấp cũng không quan trọng nữa, Tô Duyệt Duyệt trả

lời một cách vô thức, nhưng sau khi cô nói xong, Doanh Thiệu Kiệt đã vội cúp máy.

Khoảng chừng hai mươi phút sau, Lâm Tử Văn hộc tốc chạy đến, lúc này, Mèo con cũng được đẩy ra, mặt mày tái nhợt, đầy nước mắt, tóc mai dính

bết, nhìn thấy Mèo con, Lâm Tử Văn chỉ ngập ngừng nói được câu: “Xin,

xin lỗi em!”, rồi nước mắt cứ thế chảy ra.

Lâm Tử Văn nắm chặt tay Mèo con, cho đến khi cô được đưa vào phòng

hồi sức. Phòng hồi sức đặc biệt này là do anh nhờ người quen giúp đỡ,

chính vì có mối quan hệ này mà bác sĩ và y tá ở đây đột nhiên thay đổi

hẳn thái độ, vẻ mặt tươi cười, nói năng cũng nhẹ nhàng hơn. Lâm Tử Văn

chạy đi lo rất nhiều thủ tục, còn Tô Duyệt Duyệt chỉ ngồi im lặng cúi

gằm mặt, từ đầu đến cuối không dám nhìn thẳng vào Mèo con, cho đến khi

Mèo con giơ tay lên huơ huơ vài cái, miệng kêu ú ớ.

Tô Duyệt Duyệt mới lại gần, tự trách mình, nói: “Mèo con, đều tại

mình không tốt, nếu không phải tại mình chạy xuống tầng, nếu không phải

vì mình tới nhà cậu, thì chắc chắn cậu sẽ không sao, cậu cứ chửi mình

đi, đều do mình không tốt…”

Mèo con yếu đến nỗi không đủ sức trả lời, chỉ lắc lắc đầu, vỗ nhẹ vào người Tô Duyệt Duyệt, Tô Duyệt Duyệt biết cô ấy không trách mình, cũng

không oán giận mình, nhưng chính vì không trách không oán giận cô, nên

cô càng cảm thấy đau khổ.

“Duyệt Duyệt, Diệu Diệu để anh chăm sóc, em cũng mệt rồi, về nhà nghỉ đi.”

Khi Lâm Tử Văn quay lại phòng bệnh, thấy Tô Duyệt Duyệt ở bên cạnh

Mèo con, anh nhẹ nhàng bảo cô về nghỉ ngơi, Mèo con cũng gật đầu, nhưng

Tô Duyệt