
bật cười: “Ấy, hai người đừng có tình tứ với
nhau như vậy trước mặt tôi, tôi ghen tỵ chết mất!”
“Cậu ghen tỵ?” Mèo con đập vào người Tô Duyệt Duyệt, dẩu môi nói.
“Chứ sao? Mình suốt ngày ở nhà lủi thủi một mình, sao không ghen cho được!”
“Tử Văn, anh nghe thấy rồi đấy, người bạn này của em ở nhà lủi thủi
một mình, nếu anh có ông bạn nào được được, nhớ để ý dùm cô ấy nhé.” Mèo con nói với theo Lâm Tử Văn vài câu, Lâm Tử Văn vui vẻ trả lời: “Đương
nhiên rồi.”
“Đáng ghét! Không nói chuyện với hai người nữa, tôi là cô gái xinh
đẹp như hoa như ngọc phải hưởng thụ cuộc sống độc thân sung sướng đã
chứ.” Tô Duyệt Duyệt nhăn mũi lại, bước hai bước lên bậc thềm. Lâm Tử
Văn và Mèo con lúc này mới thực sự tạm biệt nhau.
“Chị cất túi táo này giúp tôi!” Mèo con nói với người giúp việc.
“Vâng ạ!”
Bước vào nhà, hơi ấm bay phả vào mặt, Mèo con bảo Tô Duyệt Duyệt cứ
để dép ở bên ngoài vì nền nhà rất ấm, không lạnh chút nào. Tô Duyệt
Duyệt đã từng nghe nói có thiết bị làm ấm nền nhà, nhưng chưa thấy trực
tiếp bao giờ, chỉ biết rằng sử dụng thiết bị này rất tốn điện. Hộ gia
đình bình thường chẳng dám dùng, Mèo con đã quen cuộc sống xa hoa, nếu ở nhà mà không bật thì không thể chịu nổi.
“Mình dẫn cậu đi thăm quan nhà nhé.”
“Được đấy, dẫn già Lưu này đi xem nào.”
Biệt thự của Mèo con có bốn tầng, tổng cộng khoảng ba trăm năm mươi
mét vuông, trên đỉnh có một sân thượng rất lớn, vừa mở cửa sân thượng,
một chú chó Schnauzer mặc áo màu xanh mừng rỡ chạy lại phía Mèo con sủa
rối rít. Tô Duyệt Duyệt ngớ người, nhìn Mèo con vừa ôm chú chó Schnauzer vào lòng rất tình cảm, vừa nựng nó: “Ôi chết, quên Bồn tắm nhỏ ở trên
sân thượng rồi. Bồn tắm nhỏ, chị ôm bù vậy nhé!”
“Cậu nuôi chó từ khi nào thế?”
Việc này Mèo con chưa bao giờ nói với Tô Duyệt Duyệt, Tô Duyệt Duyệt
biết thực ra mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, chú chó
Schnauzer vừa rồi còn nghịch ngợm, bắng nhắng là thế mà lúc này nằm im
ngoan ngoãn trong vòng tay Mèo con: “Mới được mấy ngày thôi, mình và Tử
Văn đi qua một cửa hàng bán vật nuôi, mình thấy nó cứ ngơ ngác nhìn
mình, trông rất đáng yêu, thế là Tử Văn mua nó tặng mình.”
“Mà sao cậu gọi nó là Bồn tắm nhỏ vậy?”
“Hì hì, nó ấy à, không hiểu sao rất thích nhảy xuống bồn tắm nhà
mình, hôm đầu tiên về đây, trước tiên nó nhảy lên ghế băng, sau đó lại
nhảy vào bồn tắm, vì bồn tắm Quý Phi nhà mình rất trơn, nó nhảy vào đó
rồi không leo ra được, báo hại mình tìm nó mất bao lâu, mãi sau nghe
tiếng kêu ư ử của nó mới phát hiện nó ở trong bồn tắm.”
Mèo con xoa đầu Bồn tắm nhỏ, nói tiếp: “Phải không, Bồn tắm nhỏ?”
“Ồ, Tử Văn rất yêu cậu, nhưng lần này khổ thân anh ấy rồi, trong nhà
một con mèo, một con chó, thể nào chẳng xảy ra đại chiến chó mèo.” Tô
Duyệt Duyệt cố ý kéo dài giọng trêu bạn, Mèo con đập vào vai Tô Duyệt
Duyệt một cái, nói: “Nghe cậu nói kìa, ghét không để đâu cho hết, phải
tìm một anh chàng trị cái tính ương bướng của cậu mới được.”
“Không có chuyện đó đâu, nếu có thì mình cũng sẽ là mụ Sói Đỏ[2'>, cậu trị làm sao nổi!”
[2'> Mụ Sói Đỏ là nhân vật trong phim hoạt hình Cừu vui vẻ và Sói xám.
Hai người cứ thế trêu đùa nhau, Duyệt Duyệt co chân chạy, Mèo con lập tức đuổi theo, giống hệt như cảnh tượng hôm Tô Duyệt Duyệt cướp lấy bức thư tỏ tình mà Lâm Tử Văn gửi cho Mèo con, chạy như tên bắn từ tầng bốn xuống tầng một ký túc xá, sau đó đã bị nhân viên quản lý mắng cho một
trận te tua.
“Duyệt… Duyệt…”
Đột nhiên, Mèo con khựng lại, tại khúc cua của cầu thang, cô bỗng thấy trời đất tối sầm, chao đảo, ngã nhào xuống nền nhà.
“Mèo con?! Mèo con!”
Tô Duyệt Duyệt quay người chạy lên, Mèo con đang nằm vật trên đất,
mặt trắng bệch, tay run rẩy chỉ vào bụng, Bồn tắm nhỏ đã nhảy ra khỏi
lòng cô từ bao giờ, sợ hãi đứng bên cạnh nhìn chủ nhân.
“Mình đau…”
Tô Duyệt Duyệt đỡ Mèo con tựa sát vào người mình, cuống quýt gọi chị giúp việc, rồi gọi cấp cứu 120.
“Sao thế? Trời ơi, sao thế này?” Chị giúp việc vội vàng chạy lên,
thấy Mèo con đau đớn kêu la trong vòng tay Tô Duyệt Duyệt, còn Tô Duyệt
Duyệt hốt hoảng gọi cấp cứu.
“Ái… đau quá…”
Tiếng kêu đau đớn vang lên khắp khu biệt thự, Tô Duyệt Duyệt cố gắng
kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, nắm chặt đôi tay lạnh ngắt của Mèo con.
Vì đau quá, Mèo con cũng bấu chặt lấy tay của Tô Duyệt Duyệt, móng tay
hằn in trên da thịt cô.
“Tử… Tử Văn…”
“Mèo con, đừng sợ, đừng sợ, có mình ở đây, xe cứu thương sắp đến rồi! Để mình gọi Tử Văn giúp cậu.”
“Anh… anh ấy đang lái xe… đừng… đừng gọi…”
Hai hàm răng Mèo con va vào nhau lập cập nhưng vẫn bảo Tô Duyệt Duyệt đừng gọi cho Lâm Tử Văn, sợ anh ấy đang lái xe sẽ phân tâm. Nước mắt Tô Duyệt Duyệt không ngừng rơi xuống, đến lúc này mà cô ấy vẫn còn nghĩ
đến an toàn cho Tử Văn, nhưng việc này có thể không nói với Lâm Tử Văn
hay sao? Mèo con cắn răng, lắc đầu một cách yếu ớt. Tô Duyệt Duyệt cảm
thấy đau lòng vô cùng, chỉ biết ôm Mèo con thật chặt.
Máu chảy từ quần Mèo con xuống nền nhà, Tô Duyệt Duyệt đoán có lẽ cô
ấy bị sảy thai, đây là lần đầu tiên cô trải qua tình huống này, nói
thực, c