
Tôi sẽ thảo, thảo một bản.”
“Anh thảo thì tôi bị động rồi, để tôi thảo hợp đồng mới đúng.”
“Đúng là, là người của phòng Quản lý hợp, hợp đồng có khác!”
Doanh Thiệu Kiệt còn nhớ rõ cô thuộc phòng nào, Tô Duyệt Duyệt cũng
nhân tiện hỏi số điện thoại của anh ta, khi hai người chia tay nhau, đều đã có số điện thoại của đối phương, như vậy, từ nay về sau hễ bận gì
việc đột xuất, hai bên đều có thể gọi điện thoại để thông báo cho người
kia.
Những ngày sau đó, Doanh Thiệu Kiệt không có tới trễ chút nào, cũng
không hề “bỏ bom” cô, trong khoảng thời gian hai tuần lễ, hai người đã
hiểu thêm về nhau rất nhiều. Tô Duyệt Duyệt ban ngày học ở lớp bồi dưỡng nghiệp vụ, tối trên đường về nhà, có thể hỏi Doanh Thiệu Kiệt những vấn đề còn khúc mắc. Tuy nói lắp, song anh ta lại rất am hiểu quy trình kỹ
thuật của Tập đoàn JS, Tô Duyệt Duyệt nhờ có anh ta hướng dẫn, cũng ngày càng hiểu rõ về kết cấu của công ty.
Đương nhiên mối quan hệ giữa hai người lại không ảnh hưởng gì tới bản hợp đồng đi chung xe của họ, không những thế điều khoản của Tô Duyệt
Duyệt lúc nào cũng có lợi cho mình. Khi Doanh Thiệu Kiệt đọc hợp đồng,
buột miệng nói: “Điều, điều khoản bá vương!”
Tô Duyệt Duyệt phản bác lại: “Đây là điều khoản người tiêu dùng bảo
vệ quyền lợi của mình, có ý thức bảo vệ quyền lợi của bản thân là điều
đáng biểu dương.”
Trong bản hợp đồng đi chung xe, Tô Duyệt Duyệt gọi mình là bên A,
trong vai trò người tiêu dùng, đương nhiên Doanh Thiệu Kiệt là bên B.
Bên B có trách nhiệm đưa đón bên A đi làm, giá mỗi tháng là sáu trăm tệ
(đã gồm thuế), nếu nguyên nhân từ phía bên B khiến bên A muộn giờ làm
hoặc phải chờ lâu thì mọi phí tổn cấu thành đều do bên B chi trả. Bên A
trả tiền cho bên B hằng tháng, nếu xảy ra vấn đề vừa nêu trên, bên A sẽ
tự động khấu trừ vào tiền phí của tháng. Hợp đồng này có hiệu lực từ
ngày bên A bắt đầu làm việc ở JSCT.
Doanh Thiệu Kiệt miễn cưỡng đồng ý bản hợp đồng của Tô Duyệt Duyệt
nhưng không đồng ý điều khoản thanh toán bằng hình thức chuyển khoản. Tô Duyệt Duyệt lại không chấp thuận, nói là tài khoản ngân hàng mới chứng
minh được Doanh Thiệu Kiệt chắc chắn đã nhận được tiền rồi, còn Doanh
Thiệu Kiệt lại chỉ muốn cầm tiền mặt. Hai người chưa đi đến thống nhất
điều khoản này, hai ngày sau đó, Tô Duyệt Duyệt cuối cùng cũng phải đồng ý. Do trong hai ngày này, Doanh Thiệu Kiệt thường im lặng, không nói
gì, bình thường quen nghe Doanh Thiệu Kiệt nói lắp, giờ hai ngày liền
anh ta chỉ chăm chăm lái xe, buồn bực vì mình, Tô Duyệt Duyệt lại cảm
thấy mình nên nhượng bộ anh ta một chút. Dù sao, cô tìm được người đi xe chung thế này đã quá tiện rồi.
“Được rồi, đừng giận nữa, nam nhi đại trượng phu không nên tranh chấp phương thức thanh toán với tiểu cô nương làm gì.”
“Không phải, đây, đây là vấn đề nguyên tắc.”
“Được rồi, tôi nhường anh, đừng nói tới nguyên tắc nữa. Hôm nay tôi
đã đủ mệt rồi, ngồi trên xe còn nghe anh ca thán. Lát nữa, tới cổng nhà, anh ký tên vào hợp đồng nhé, tôi đã ký rồi, đã làm thành hai bản, tôi
một bản, anh một bản.”
“Chuyện, chuyện gì thế?”
“Ôi, cứ nghĩ chuyên viên quản lý hợp đồng là một công việc rất tuyệt, giờ mới biết nó chẳng khác gì việc làm đơn đặt hàng. Anh thử nói xem,
khi anh phát hiện ra sự thực và trong mơ khác nhau vời vợi, anh còn có
thể vui vẻ được không? Có khi nào anh cũng thấy buồn chán không?”
“Con, con gái, làm làm việc đó, rất tốt.”
Doanh Thiệu Kiệt vừa lái xe vừa nói, hai ngày không nói chuyện, nói
ra là lại lắp ba lắp bắp, Tô Duyệt Duyệt vẫn rất thoải mái. Có điều, cô
tự thấy năng lực của mình cũng không đến nỗi nào, cô cứ nghĩ chuyên viên quản lý hợp đồng sẽ phải thẩm định hợp đồng, chứ không hề nghĩ rằng chỉ đơn giản là soạn hợp đồng, chuyên viên kiểm soát hợp đồng mới thực sự
là người thẩm định hợp đồng, tiếng Anh gọi là “Contract Controller”. Tuy trước đó, Tô Duyệt Duyệt cũng đã hiểu rõ cơ cấu tổ chức của công ty
nhưng tên gọi cụ thể đối với từng công việc, cô lại chưa phân biệt được. Cho đến hôm nay, khi phòng Nhân sự thông báo cho mọi người biết cô và
Như An Tâm bắt đầu làm việc chính thức tại công ty và phát cho mọi người bảng biểu thay đổi nhân sự của cơ cấu tổ chức bộ phận Quản lý hợp đồng
thì Tô Duyệt Duyệt mới biết mình là người ở mức thấp nhất của kim tự
tháp.
Về điểm này, ngay cả Tống Dật Tuấn cũng chưa bao giờ nói cho cô biết, có lẽ trong mắt anh, đây là việc mà Tô Duyệt Duyệt phải tự chủ động tìm hiểu.
“Sắp, sắp chính thức, chính thức làm việc rồi à?”
“Vâng, đã qua mấy buổi tập huấn, giờ cũng đến lúc bắt tay vào làm
rồi, có điều tôi chưa từng thao tác SAP trong hệ thống chính thức, không biết liệu có vấn đề gì không.”
“Cô, thông minh, cẩn thận một chút, sẽ không sao.”
Doanh Thiệu Kiệt động viên Tô Duyệt Duyệt, sau đó, hai người chuyển
sang chủ đề khác trò chuyện rôm rả, cho đến khi tới vườn hoa Mỹ Lệ,
Doanh Thiệu Kiệt mới ký vào bản “hợp đồng đi chung xe”. Tô Duyệt Duyệt
cầm lấy bản hợp đồng của mình còn Doanh Thiệu Kiệt lại đặt bản hợp đồng
lên xe, sau đó hai người nói lời tạm biệt, ai về nhà nấy.