
biển màu vàng của khu ăn uống. Tô Duyệt Duyệt còn đang hỉ hả, bỗng chốc
khựng người lại, hoá ra thành ý của anh ta chỉ có vậy. Nhưng bỏ qua đi,
khu ăn uống này hẳn cũng sẽ có món ngon, anh ta đã mời, mình cũng sẽ
không khách khí.
Món ăn Nhật Bản, lâu lắm rồi cô không được ăn đồ Nhật, phải rồi, còn
nướng bằng than, song đó cũng chỉ là ý nghĩ của Tô Duyệt Duyệt, cô còn
đang nuốt nước bọt đánh “ực” một cái thì anh chàng cao to đẹp trai đã
bước phăm phăm qua quán Nhật, qua rồi thì thôi, việc gì phải sải chân
nhanh như vậy chứ. Tô Duyệt Duyệt thậm chí còn chưa kịp lên tiếng đòi
hỏi món gì thì anh ta đã bước vèo tới trước một quán mì.
“Phải, hai bát.”
Tô Duyệt Duyệt không biết trước đó nhân viên quán mì hỏi gì, song
Doanh Thiệu Kiệt đã trả lời rất dứt khoát, không hề lắp bắp chút nào.
Thấy cô đang đứng trước mặt, anh ta liền lên tiếng: “Mì, mì qua, qua
cầu[1'>, chúng ta, ngồi, ngồi đợi tí.”
[1'> Mì qua cầu là một món mì ở Vân Nam.
Mì qua cầu? Duyệt Duyệt khựng lại, hai con ngươi suýt nữa không tụ
lại ở một điểm, ánh mắt lần tìm tới bảng ghi giá tiền, đây rồi, món mì
qua cầu đặc sản của cửa hàng, bát nhỏ mười lăm tệ, bát to mười tám tệ.
Ha ha, tỉnh mộng chưa, tỉnh mộng chưa, Tô Duyệt Duyệt thực sự muốn gõ “cộp cộp” vào đầu mình như kiểu sư gõ mõ để đánh thức trí não, sao có
thể tin người đàn ông keo kiệt như anh ta sẽ hào phóng mời mình ăn một
bữa hoành tráng chứ?
“Lại đây!”
Cô vẫn đứng chôn chân tại chỗ, Doanh Thiệu Kiệt nở một nụ cười hớp
hồn gọi cô tới ngồi bên cạnh, Tô Duyệt Duyệt “ư hừm” trong mũi, tiến lại phía Doanh Thiệu Kiệt. Doanh Thiệu Kiệt cẩn thận lấy giấy ăn lau sạch
ghế ngồi cho cô, nói tiếp: “Quần áo cô màu, màu trắng, đừng, đừng để dây bẩn.”
“Anh tốt thật đấy!”
Tô Duyệt Duyệt nói gì Doanh Thiệu Kiệt cũng không để ý, còn cười tít
mắt bảo cô ngồi xuống. Tô Duyệt Duyệt bực tức, ngồi “phịch” xuống ghế,
rất lâu sau đó không nói thêm một tiếng nào.
“Mì của anh chị đây!”
Hai người vẫn chưa kịp nói thêm câu nào thì người phục vụ đã bê hai
bát mì lại, Tô Duyệt Duyệt bát nhỏ còn Doanh Thiệu Kiệt bát to, đĩa nhỏ
đựng rau sống cũng lần lượt được đặt lên bàn. Doanh Thiệu Kiệt gắp trứng chim cút từ bát mình sang bát Tô Duyệt Duyệt nói: “Con gái, ăn, ăn cái
này tốt.”
Tô Duyệt Duyệt đang định nói với anh ta vài câu, ngay lập tức đã bị
hành động nhỏ này làm cho cảm động, lời mắng mỏ sắp sửa thốt ra lập tức
chuyển thành thế này: “Anh thật là thú vị, mời tôi ăn mì, còn mời bát
nhỏ.”
“Buổi, buổi sáng cần ăn ngon, buổi, buổi trưa, cần ăn no, buổi, buổi tối cần ăn ít, bởi vậy…”
“Bởi vậy, buổi trưa anh mới ăn nhiều như vậy, ăn như heo ý!”
Tô Duyệt Duyệt lập tức nhớ tới buổi trưa anh ta ăn vèo vèo hai khay
cơm, giờ còn đưa ra lý thuyết lãng nhách đến vậy, bèn nói luôn không
chút kiêng nể. Doanh Thiệu Kiệt thấy Tô Duyệt Duyệt không chút khách khí nói mình “ăn như heo” thì bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng, làu bàu trong
miệng: “Không nhiều, không nhiều.”
“Anh Doanh này, anh nên thêm vào câu này, “đa hồ tai, bất đa dã[2'>”!”
[2'> Nhiều quá chăng, không nhiều.
“Ha ha…”
“Ha ha…”
Doanh Thiệu Kiệt và Tô Duyệt Duyệt không ai bảo ai, cùng bật cười ha
hả, kỳ thực nhìn vào ánh mắt của Tô Duyệt Duyệt, Doanh Thiệu Kiệt hiểu
rõ, cô ấy đúng là đã đợi quá lâu nên mới tức giận như vậy, đây tuyệt đối không phải sự hận thù, đôi mắt trong veo như nước hồ kia chưa từng bị
sự đời làm cho vẩn đục. Nói thực, nếu là cô gái khác, e rằng đã phát rồ
mà bỏ về rồi. Không giống như cô ấy, vẫn có thể ngồi xuống ăn mì cùng
anh một cách ngon lành thế kia.
Trời rất lạnh, nhìn thấy mũi cô ấy đỏ ửng khi đứng đợi mình ở bãi đỗ
xe thì biết ngay cô ấy đã lạnh cóng rồi, ăn mì có thể ấm lên đôi chút,
bởi vậy khi bước vào trung tâm thương mại, Doanh Thiệu Kiệt đã đi thẳng
tới quán mì này. Tô Duyệt Duyệt không những lạnh mà còn rất đói, chẳng
nói chẳng rằng, cũng chẳng quan tâm tới việc “giữ lịch sự ăn uống”, cứ
thế ăn ngấu ăn nghiến hết sạch bát mì.
“Phải rồi, hôm nay do anh đến muộn nên tiền xe tối nay tôi sẽ không trả.”
Khi trở về xe, Tô Duyệt Duyệt nói hùng hổ, lấn át đối phương. Doanh
Thiệu Kiệt cũng đáp lại lời cô: “Tối, tối nay, là, là không tính.”
“Hừm, tôi không cần biết có tính hay không, dù sao anh cũng đã nói
sáu trăm tệ một tháng.” Tô Duyệt Duyệt đang nói, Doanh Thiệu Kiệt định
quay lại phản bác nhưng cô đã chặn họng ngay: “Đừng có quay lại, lái xe
cẩn thận đi, từ nay về sau, anh mất quyền “quay đầu lại nói” biết chưa,
nếu anh không coi tính mạng của mình là gì thì cũng phải nhớ rằng phía
sau anh còn có một sinh mệnh đấy, không thể lái xe bất cẩn được! Phải
rồi, tôi đi chung xe với anh còn chưa có hợp đồng chính thức!”
Tô Duyệt Duyệt nghĩ thuê nhà cũng có hợp đồng, “đi chung xe” thế này
xem ra còn mạo hiểm hơn cả thuê nhà, giữa hai bên tuy là đồng nghiệp
cùng chung tập đoàn, song không cùng công ty, dù sao cũng là mạng sống
của mình, mình không thể giao phó tính mạng của mình cho người đàn ông
kia. Doanh Thiệu Kiệt thấy Tô Duyệt Duyệt lẩm bẩm một mình ở phía sau,
chủ động đề xuất: “