Insane
Âm Mưu Nơi Công Sở

Âm Mưu Nơi Công Sở

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323124

Bình chọn: 8.5.00/10/312 lượt.

anh

giống vai nam thứ trong phim truyền hình, khiến người xem đau lòng.

“Anh nói thử tôi nghe xem, từ lúc nào tính bủn xỉn đã lan sang cả

tinh thần của anh vậy?” Giọng nói bực bội, còn nhắc tới tính “bủn xỉn”

của Doanh Thiệu Kiệt, Tô Duyệt Duyệt bước lại phía sau, muốn cầm lấy

hành lý của anh, bàn tay nắm vào chính giữa cổ tay anh. Anh sững người,

quay lại nhìn cô, đường hành lang dài rộng bỗng chốc trở nên chật hẹp,

tình thế đột ngột chuyển từ trạng thái độc thoại của Tô Duyệt Duyệt sang nhìn nhau im lặng.

Một giây, hai giây, ba giây…

Nhiệt độ bắt đầu tăng lên, từ hai sáu độ loáng cái đã vượt qua ba mươi bảy độ, rồi bốn mươi độ, dần dần nóng hơn…

Hai bóng người chẳng khác gì hiện tượng nguyệt thực, hướng đi dần dần trùng khớp…

“Này! Đừng có làm liều!” Vào đúng lúc chiếc bóng dài che phủ bóng

ngắn, Tô Duyệt Duyệt bỗng giáng một cú đấm vào ngực anh, khiến dũng khí

đang bốc lên hừng hực đột ngột bắn dội trở về tim.

Nuốt nước bọt, cô gái lùi nhanh vào phòng tắm, khóa chặt cửa phòng,

xối nước rửa sạch mặt. Doanh Thiệu Kiệt ngồi ở mép giường, anh không có

lý do rời khỏi đó, chỉ là vô tình nhìn vào buồng tắm, qua khe hở mười

centimét, vừa hay thấy cô đã rửa mặt xong, ướt nhoèn nhìn ra phía ngoài.

Bức bách, vẫn là bức bách nhưng ngoài bức bách, dường như có một chút cảm giác khác lạ.

Một tiếng sau đó, hai người không nói câu nào, chỉ lần lượt đi tắm

gội, tới khi cùng nằm trên giường, Tô Duyệt Duyệt mới lôi hết khăn tắm,

khăn mặt ra ngăn thành một đường ở giữa, tiện thể, sai Doanh Thiệu

Kiệt lấy chăn dự phòng ở trong tủ, như vậy mỗi người một chăn, đã chính

thức ở hai bên riêng biệt.

“Đường khăn mặt” kia khiến anh nhớ tới “đường ranh giới” thời học

sinh, lâu rồi chưa thấy. Tô Duyệt Duyệt lôi tất cả mọi thứ có thể xếp

chồng được đặt lên trên “đường ranh giới”, nói rõ ràng, rành mạch

vớiDoanh Thiệu Kiệt: “Tôi nói cho anh biết, buổi tối bên tôi tôi ngủ,

bên anh anh ngủ, anh mà giở trò gì với tôi, tôi sẽ dùng thứ này nện anh

đấy.”

Cô lắc lắc chiếc đèn pin trong tay, làm bộ dạng “không được xâm phạm

lãnh thổ của nhau”, đe dọaDoanh Thiệu Kiệt. Anh buông hai tay, chui vào

trong chăn, tắt đèn ở đầu giường chỗ mình rồi nhắm mắt lại.

Tô Duyệt Duyệt nhìn về phía anh hồi lâu, thấy không có động tĩnh gì

mới chui vào chăn, ôm chặt chiếc đèn pin trong mình như ôm một đứa bé.

Nhưng đêm đã khuya, người dường như rất khó ngủ.

“Này, anh ngủ chưa?” Cô thử hỏi dò.

“Sắp, sắp rồi.”

“Đợi anh ngủ rồi, tôi mới ngủ,” Cô nói thêm một câu.

“Ồ!”

“Đúng rồi, hôm nay tôi nhìn thấy trên bàn Emma có cuốn tạp chí tâm lý học, trang đầu có đề cập tới bệnh nói lắp có thể chữa trị…” Cô nói ra

lời này là muốn thông báo cho anh biết bệnh nói lắp có thể chữa khỏi,

xem ra theo cô, Doanh Thiệu Kiệt nói lắp ắt hẳn là ảnh hướng bởi “căn

bệnh keo kiệt” của anh ta. Nói một thôi một hồi, vẫn không thấy đối

phương có phản ứng, cô quay mặt sang nhìn, chắc chắn đối phương đã ngủ

mới yên tâm thiếp đi, trong lòng vẫn ôm chặt chiếc đèn pin.

Sáng sớm hôm sau, Doanh Thiệu Kiệt ngủ không ngon giấc, bởi lẽ luôn

cảm thấy lưng mình đè lên vật gì đó, tỉnh dậy mới phát hiện, hóa ra Tô

Duyệt Duyệtđã vượt “đường ranh giới”, nằm sang phía bên anh, chiếc đèn

pin ôm chặt trong tay không biết vì sao đã nằm gọn lỏn dưới lưng anh.

Bắt được “hung khí” nhưng lại bị hớp hồn bởi tư thế ngủ như trẻ con của

cô.

Tay đặt ở khóe miệng, người cuộn tròn lại, tâm lý học gọi tư thế ngủ

này là thiếu cảm giác an toàn. Tuy vẻ mặt cô lạc quan, kiên định nhưng

trong lòng lại khao khát có người bảo vệ. Đèn pin ư? Doanh Thiệu Kiệt dở khóc dở cười nhìn “vũ khí phòng vệ” của cô, bất giác cảm thấy cô thật

đáng yêu.

Khi rời đi, Doanh Thiệu Kiệt có vẻ quyến luyến, không muốn quấy rầy

giấc ngủ của cô, không muốn làm kinh động tới cô, anh chỉ lặng lẽ xách

hành lý, ăn sáng xong thì đi thẳng ra sân bay.

Tô Duyệt Duyệt tỉnh dậy, phát hiện thấy mình nằm chòi sang bên phía

đối phương, bất giác nhảy dựng khỏi giường, ngó xung quanh tìm Doanh

Thiệu Kiệt, lúc này mới phát hiện thấy anh không ở trong phòng, trên bàn có một tờ giấy ghi lại lời nhắn, nói rằng anh ra sân bay, dặn cô nhớ

thứ Sáu đừng quên trả tiền phòng. Tô Duyệt Duyệt đứng chống nạnh, chửi

rủa anh đúng là đồ keo kiệt, chiếm cứ giường của cô, lại còn bắt cô trả

tiền phòng nữa chứ.

Cô không dễ biểu đạt nổi tức giận của mình, giận anh như vậy không

được, giận anh thế kia cũng không xong, cuối cùng, nhìn về phía hành

lang đêm qua họ đã suýt hôn nhau, tim bỗng đập dữ dội.

Chỉ thiếu một bước, một bước nữa thôi thì quan hệ của họ sẽ biến

thành “không bình thường” nhưng cũng chính là bước này, không thêm bước

nào khác đã duy trì mối quan hệ hiện tại của họ.

Do phòng thiếu người nên giờ bỗng trở nên rộng thênh thang, phòng tắm có khe hở mười centimét cũng không cần che chắn nữa, hiện tại ở đây chỉ còn một mình cô, cũng không biết máy bay của anh đã cất cánh lúc mấy

giờ? Tô Duyệt Duyệt lặng lẽ bước tới trước rèm cửa sổ, đưa mắt nhìn theo một chiếc máy bay tít phía xa, như có một sự ràng buộc v