XtGem Forum catalog
Âm Mưu Nơi Công Sở

Âm Mưu Nơi Công Sở

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323080

Bình chọn: 8.5.00/10/308 lượt.

g, chỉ thấy một màu xanh rì, vô cùng trong sáng.

Bình thường có lẽ không có quá nhiều phiền toái đến vậy.

“Thiệu Kiệt.”

Doanh Thiệu Kiệt vừa nâng cốc cà phê, định uống một ngụm nữa, nghe

thấy tiếng gọi của người quen, bèn quay người lại, nhạc nhiên, sửng sốt

trước sự xuất hiện của người trước mặt. Chẳng phải Tống Dật Tuấn đang ở

Hồng Kông sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở Bắc Kinh thế này? Có lẽ,

nội bộ JSCT đã bắt đầu nổi gió rồi.

“Không ngờ anh cũng ở Bắc Kinh.” Câu nói này đáng lẽ phải là Doanh

Thiệu Kiệt hỏi, song người đàn ông phía trước đã nhanh nhảu lên tiếng,

Doanh Thiệu Kiệt im lặng không nói.

“Cô ấy gọi điện cho tôi rồi.”

Vừa nói vừa ấn tay vào máy pha cà phê một cách thành thục, tiếng máy

kêu rè rè nhưng Doanh Thiệu Kiệt vẫn nghe rất rõ, cốc cà phê trong tay

đang bưng ở lưng chừng lại đưa lên môi.

Thấy anh không nói gì, Tống Dật Tuấn cười nhạt một tiếng, đợi cà phê

rơi đầy cốc mới nói tiếp: “Có phải anh và Tô Duyệt Duyệt đang yêu nhau

không?”

Doanh Thiệu Kiệt hơi sững lại, Tống Dật Tuấn hẳn là đã nghe cô ta

nói, vì thế mới đến đây dò hỏi. Kỳ thực, anh đang yêu ai thì có quan

trọng gì? Chuyện giữa anh và cô ta chỉ là quá khứ, bị cô ta làm cho tổn

thương một lần rồi, anh không muốn thử thêm lần nữa.

“Tập đoàn JS không cho nhân viên trong công ty yêu nhau.” Tống Dật

Tuấn tiếp tục thăm dò. Doanh Thiệu Kiệt chẳng phủ định, cũng chẳng thừa

nhận, bỏ một miếng bánh quy vào miệng, Tống Dật Tuấn liếc anh một cái,

đặt cốc cà phê vẩn chưa nếm thử giọt nào xuống, bước tới gần Doanh Thiệu Kiệt, nói: “Tôi muốn theo đuổi cô ấy.”

“Cậu?”

Một sự kích động được lộ rõ, miếng bánh chưa kịp nhai đã chui tọt

xuống cổ họng, Doanh Thiệu Kiệt uống liền hai ngụm cà phê mới không bị

nghẹn. Anh buộc phải thừa nhận, ở trước mặt Tống Dật Tuấn, chưa bao giờ

anh cảm thấy lúng túng như lúc này.

“Tô Duyệt Duyệt là một cô gái tuyệt vời, tuy không quá đẹp nhưng vô

cùng ngây thơ, mẫu người như cô ấy rất thích hợp để lấy làm vợ.” Lý do

của Tống Dật Tuấn đương nhiên là sự thực, song Doanh Thiệu Kiệt biết sự

thực này nếu xuất phát từ miệng Tống Dật Tuấn, ắt sẽ không hề đơn giản,

bèn nói: “Cậu vừa nói tới quy định của tập đoàn, sao giờ đột nhiên nói

muốn theo đuổi cô ấy.”

“Anh yêu cô ấy à?” Tống Dật Tuấn cười khẩy hỏi. Doanh Thiệu Kiệt đang muốn phủ nhận, chỉ là chậm mất nửa giây, đã bị Tống Dật Tuấn cướp cơ

hội nói trước: “Trực giác của phái nữ quả nhiên rất chuẩn.”

Tống Dật Tuấn nâng cốc cà phê, chỉ uống hai ngụm rồi lại đặt lên bàn: “Cà phê ở đây tuy không hợp với tôi nhưng đôi khi thay đổi một chút

cũng không sao.”

Nói xong, Tống Dật Tuấn quay người rời khỏi phòng trà, để lại một mùi nước hoa phảng phất, tuy nhiên mới đi được hai bước, từ phía sau đã

vang lên lời cảnh cáo chứa đựng cả sự răn đe: “Đừng đùa cợt cô ấy!”

“Hừ!” Bước chân chợt dừng lại, nụ cười kiêu ngạo ở khóe môi kia bỗng

chốc biến thành ti tiện, trong lòng cảm thấy đau đớn, chua xót. Trong

mắt Doanh Thiệu Kiệt, mà không, trong mắt đa số mọi người, Tống Dật Tuấn chỉ là một thằng đàn ông dựa vào phụ nữ để ngoi lên, bởi vậy, bản thân

anh cần một sự cân bằng nội tâm, chỉ có như vậy mới có thể lấy lại được

sự tôn nghiêm đã mất sạch của anh ta. Tuy nhiên, cùng với thời gian,

Tống Dật Tuấn phát hiện thấy mình dường như ngày càng trống rỗng, ngày

càng cô đơn, ngày càng mụ mị.

Tô Duyệt Duyệt, một cô gái không màng vật chất, ngây thơ trong sáng,

khác với những cô gái khác, quan trọng nhất là, Tống Dật Tuấn có thể

kiểm soát được cô. Anh ta cần một người như vậy, chí ít, nội tâm lúc này nói với anh ta rằng, người con gái này có thể bù đắp cho mình những tổn thương, mất mát. Ngoài ra, Doanh Thiệu Kiệt vừa rồi cũng đã kích động

khi thấy anh ta nói muốn theo đuổi Tô Duyệt Duyệt. Không hiểu vì sao,

chiến thắng Doanh Thiệu Kiệt dường như là khát vọng luôn luôn tiềm ẩn

trong sâu thẳm cõi lòng anh ta.

Tan giờ làm, Doanh Thiệu Kiệt vốn định về khách sạn lấy hành lý rồi

đi tìm thuê nhà nghỉ. Song Jason muốn cùng anh ăn tối, mãi tới chín giờ, anh mới tìm được lý do về, không ngờ vừa tới khách sạn, tuyết đã bắt

đầu rơi nặng hạt, xem ra, ý định đi tìm nhà nghỉ có lẽ phải hủy bỏ.

Doanh Thiệu Kiệt ngại ngùng gọi điện cho Tô Duyệt Duyệt nhưng cô lại

không nghe. Khi tới phòng 1314, vì không muốn quấy rầy không gian riêng

tư của cô gái, cũng để tránh điều tiếng thị phi, Doanh Thiệu Kiệt ấn

chuông cửa vài lần, đợi ở ngoài tới khi không thấy có ai mới bước vào

trong phòng.

Cô vẫn chưa về.

Trong phòng, không có lấy một chút dấu vết nào của cô.

Doanh Thiệu Kiệt đột nhiên thấy lo lắng, thậm chí trách mình sao

không gọi điện cho cô. Đây là lần đầu tiên cô tới Bắc Kinh, tuy an ninh ở đây rất tốt nhưng một cô gái hơn chín giờ, mà không, sắp mười giờ rồi

vẫn chưa về, khiến người khác không khỏi lo lắng.

Anh bồn chồn ngồi chờ.

©STENT

Đưa tay lên nhìn đồng hồ, rút điện thoại ra, đi đi lại lại trong

phòng... anh đều đã làm cả, hơn nữa còn làm đi làm lại, song Tô Duyệt

Duyệt vẫn chưa thấy xuất hiện, đã có lúc, anh sốt ruột tới mức định