Âm Mưu Nơi Công Sở

Âm Mưu Nơi Công Sở

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323432

Bình chọn: 8.00/10/343 lượt.

thoại

lên nghe, Doanh Thiệu Kiệt hơi đổ người ra phía sau, cô bèn rút tay ra

khỏi tay anh, sau đó, nét mặt cũng dần dần giãn ra.

“Duyệt Duyệt, em đã về nhà chưa?”

Người gọi điện đến là Tống Dật Tuấn. Bất giác, Tô Duyệt Duyệt đưa mắt nhìn Doanh Thiệu Kiệt, hạ giọng nói nhỏ: “Em sắp về nhà rồi.”

“Muộn thế này mà vẫn ở ngoài một mình sẽ nguy hiểm lắm.”

“Không sao, em về gần đến nhà rồi.”

Doanh Thiệu Kiệt nhìn thấy rất rõ ánh mắt thoáng vẻ bối rối, né tránh của Tô Duyệt Duyệt. Anh biết, mỗi cú điện thoại gọi đến của Tống Dật

Tuấn đều chỉ nhằm mục đích kiểm soát, thúc giục cô làm theo ý của anh

ta. Đột nhiên, tín hiệu điện thoại bị ngắt. Tô Duyệt Duyệt nhìn lại màn

hình, rồi ấn nút gọi lại hai lần nhưng đầu dây bên kia liên tục báo máy

bận, không thể tiếp tục đàm thoại được nữa.

“Hết pin rồi à?” Doanh Thiệu Kiệt thấy hay người không còn tiếp tục

nói chuyện nữa thì cong môi lên, biểu hiện của anh giống như đang “vui

mừng khi thấy người khác gặp nạn”, nét mặt chợt tươi tỉnh hẳn. Sự thay

đổi nét mặt đó của Doanh Thiệu Kiệt khiến Tô Duyệt Duyệt cảm thấy khó

chịu. Cô không thể hiểu nổi rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, còn nhớ lần đó, khi Tống Dật Tuấn tự giới thiệu mình với Doanh Thiệu

Kiệt, thấy anh rất thân thiện, dễ gần, thậm chí khi đó đến một chút biểu hiện cho thấy anh không ưa gì Doanh Thiệu Kiệt cũng không hề có.

“Để lát nữa gọi lại xem sao.”

Cô đành tự an ủi mình như vậy.

Doanh Thiệu Kiệt lại nở một nụ cười.

Có những lúc, tình cảm con người cũng giống như đang đứng trên một

đường ranh giới. Nếu không có ai kéo đi, tình cảm đó vẫn mãi chỉ nằm ở

bên này lằn ranh không thể tiến thêm hoặc có được bất cứ một sự chuyển

biến nào…

“Cẩn thận…” Chỉ vừa kịp nói được hai tiếng, chiếc điện thoại di động

còn đang áp một bên tai đã bị giật phắt đi, tiếp đó là mùi nước hoa số

Năm rất nồng xốc tới. Người phụ nữ đứng phía sau đã sử dụng mùi hương

hoa độc đáo làm mê hoặc lòng người này để lấy lại sự dịu dàng ôn hòa cho mình. Tuy bà ta không thật sự quyến rũ và hấp dẫn giống như trong giấc

mơ nhưng xét về phong thái thì cũng rất đáng để mắt tới. Trên cổ áo sơ

mi màu tím đậm kia là một chiếc cà vạt màu xám bạc đã được tháo lỏng,

bên trong chiếc cổ áo hờ hững đó là những bắp thịt rắn chắc hoàn mỹ. Anh còn chưa kịp quay đầu lại, mắt vẫn còn nhìn ra con đường vắng lặng,

không một bóng người qua ô cửa kính, đã thấy một vòng tay ôm chặt lấy

eo.

“Cậu không sợ tôi sẽ đá cô ta ra khỏi JSCT ngay lập tức à?” Người

đứng phía sau đưa hai tay ôm vòng qua eo anh, cốc rượu vang đỏ trên tay

vì thế mà sóng sánh, vài giọt đỏ au tràn ra thành cốc. Trong những lời

nói này hẳn có chứa dao nhọn, dường như bà ta đang muốn nhắc nhở người

đàn ông lạnh lùng trước mặt mình rằng, gọi điện cho cô gái kia là điều

tối kỵ đối với bà ta. Người đàn ông dõi mắt nhìn xa xăm, hướng vào màn

đêm tĩnh mịch, đưa tay gỡ vòng tay đang ôm chặt kia: “Joe, cô ấy không

phải là mục tiêu của chị, mục tiêu của chị chính là Wagner và Doanh

Thiệu Kiệt.”

“Dật Tuấn, đối với tôi, chuyện đó chẳng có gì khác biệt.”

“Chị… quá thận trọng rồi!”

Tống Dật Tuấn với tay cầm chai rượu vang đỏ trên tủ rót vào cốc, nhấp một ngụm, cười nói. Có thể nhìn thấy rõ nhịp thở gấp gáp của Chu Hâm

qua sự lên xuống phập phồng của lớp áo trước ngực. Bà ta cởi giày, đặt

đôi bàn chân lên tấm thảm dày ấm áp, không ai có thể đoán được chủ nhân

của đôi bàn chân nõn nà như thiếu nữ này đã quá tuổi bốn mươi. Mỗi bước

chân của bà ta đều như đang đo đếm lại chính cuộc đời mình và có lẽ cũng chính vì lý do đó mà mỗi bước đi đều toát lên sự keo kiệt, bủn xỉn.

“Cậu hãy xem lại mình đi, cậu đã thực sự phải lòng con ranh chẳng có

gì nổi bật đó rồi đấy!” Trước đây, khi chơi bời với ai đó, Tống Dật Tuấn chẳng bao giờ để ý tới điện thoại của mình khi ngồi ăn cùng bà ta, càng chẳng bao giờ tranh thủ lúc bà ta ra ngoài mà vội vội vàng vàng gọi

điện cho một người con gái khác.

Thế nhưng, lần này không phải anh đang chơi bời mà anh thật lòng thích Tô Duyệt Duyệt.

“Phải lòng? Ồ…” Tống Dật Tuấn nhấp một ngụm rượu, nói tiếp: “Cô ấy chỉ là người ngoài cuộc, cô ấy hoàn toàn không biết gì hết.”

“Thế nhưng cô ta đã chen chân vào giữa hai chúng ta!” Chu Hâm tiến

lên phía trước vài bước, đôi mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào Dật Tuấn. Anh ta là do một tay bà bồi dưỡng, nâng đỡ mà nên, nay chỉ vì một người con gái khác mà anh nỡ nói với bà như vậy.

“Joe, ngay từ đầu và cho tới cả lúc này đây, tôi cũng đều nói rất rõ ràng rằng, chị không thể can thiệp vào cuộc sống của tôi.”

“Ha ha, có phải cậu đang nhắc nhở tôi không?” Trong đôi mắt của Joe

chợt lóe lên ánh lửa đầy ma mãnh, bà ta nghiến răng, rít lên từng lời,

Chu Hâm nhìn vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên của người đàn ông trước mặt,

trong lòng lại càng tức tối, bàn tay run rẩy siết mạnh cốc rượu khiến

rượu trorng cốc sóng sánh chực bắn ra ngoài.

“Đúng!”

“Toẹt” một tiếng, cả cốc rượu đỏ đã bị hắt đầy lên khuôn mặt tuấn tú

của người đàn ông, từng giọt thi nhau chảy xuống dưới, có giọt rượu ngẫu nhiên đọng lại trê


Teya Salat