
lý thì lại hoàn toàn không có vấn đề gì. Lúc đưa cô ấy về, tôi có nhìn
thấy bức ảnh cưới trước đây của ai người, thế nên…”
Ảnh cưới?
“Trời đất…” Tay trái xoa xoa phía trước trán, tay phải đẩy gọng kính
trên sống mũi, Doanh Thiệu Kiệt chỉ nói rất nhẹ nhàg: “Cô ta thật khéo
diễn kịch.”
Ảnh cưới?
Đúng vậy, suýt nữa thì hai người bọn họ đã kết hôn, phòng cưới, ảnh
cưới, ngay cả thiệp hồng cũng đã được gửi đi cho rất nhiều người. Thế
nhưng cuối cùng cô ta đã làm gì? Chỉ vì cái gọi là “tự do”, “cuộc sống
sung túc”, cô ta đã vứt bỏ tất cả khiến người khác lâm vào cảnh dở khóc
dở cười, còn bản thân mình biến mất tăm mất tích vào đúng ngày đăng ký
kết hôn. Sau này, Doanh Thiệu Kiệt phát hiện ra cô ta đang chung sống
cùng với một người đàn ông khác.Tuy không biết rõ người này là ai nhưng
cảnh hai người họ đi vào quán rượu và khuất sau tấm rèm thì anh nhìn
thấy rất rõ ràng. Xe sang, nhà đẹp, cùng rất nhiều món đồ xa xỉ khác,
anh đã không thể đáp ứng được cho cô ta, đó là lý do khiến cô ta rời xa
anh. Lẽ nào trong cuộc sống nhất thiết phải có những thứ này mới không
bị coi thường? Trong xã hội đầy rẫy những sự xung đột về lợi ích, bản
thân anh vốn nghĩ kết hôn sẽ là bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời,
tạo cho người ta một chỗ dựa tinh thần vững chắc nhưng thật không ngờ nó cũng có thể trở thành lưỡi dao đâm xuyên thấu vào tim mỗi người.
Ký ức xưa tuy cũng có những điều lãng mạn, đẹp đẽ, thế nhưng hiện
tại, nó chỉ như những mảnh thủy tinh vỡ đang nằm la liệt trên mặt đất,
không thể hình thành nên bất cứ chỉnh thể nào.
“Thiệu Kiệt!” Tiểu Hứa vẫn đang tiếp tục nói, Doanh Thiệu Kiệt vội vã ngắt lời anh ta: “Không cần nói nữa, tôi không muốn nhắc đến cô ta.”
Anh vội vàng tắt điện thoại rồi đặt bừa nó lên bàn, khéo léo đưa tay lên che giấu cảm xúc trên khuôn mặt. Tô Duyệt Duyệt tuy không nhìn vào điện thoại của Doanh Thiệu Kiệt nhưng lại cố ý nhìn vào khẩu hình của anh
khi nói chuyện, cô đoán “cô ta” mà anh vừa bảo “không muốn nhắc đến” qua điện thoại kia chính là người yêu trước đây của anh.
“Nếu bận thì không cần phải ở lại, anh ăn thêm chút nữa rồi mau đi giải quyết đi.”
Doanh Thiệu Kiệt khựng người lại, chính vào giây phút này, Tô Duyệt
Duyệt cũng có thể cảm nhận rõ ràng nỗi đau khổ của anh. Tuy anh không
nói ra nhưng những biểu cảm trên khuôn mặt lại không hề thay đổi, cô có
thể thấy rõ vẻ không hài lòng, không thoải mái từ chính hơi thở rất nhẹ
của anh.
“Tôi, tôi không bận gì cả.”
Hít một hơi thật sâu, Doanh Thiệu Kiệt đeo lại cặp kính, gọi người
phục vụ mang đến cho mình một ít rượu. Sau khi uống rượu và trở nên tỉnh táo hơn, anh bèn nghĩ, người ta chỉ cần uống say là có thể quên hết mọi đau khổ, phiền não trên đời nhưng tại sao lần này anh đã uống nhiều như vậy rồi mà những ký ức đau buồn vẫn hiện hữu rõ mồn một, giống như
những quả bóng cứ bay mãi lên không trung rồi tan vào hư vô. Tô Duyệt
Duyệt không muốn cắt ngang dòng suy nghĩ của Doanh Thiệu Kiệt nên chỉ
lặng lẽ ngồi ăn, chờ khi anh uống say mềm sẽ đưa anh về vườn hoa Mỹ Lệ.
“Duyệt Duyệt.”
Sau khi đã uống hết không biết bao nhiêu rượu, Doanh Thiệu Kiệt đột
nhiên nắm lấy tay Tô Duyệt Duyệt, lòng bàn tay ấm nóng của anh giống như đang thiêu đốt cô gái đang ngồi tĩnh lặng trước mặt mình, cô gái vội
rút tay về nhưng lực không đủ mạnh, đôi mắt một mí nhanh chóng lướt nhìn xung quanh, nhân viên phục vụ vừa hay đang mang rượu đến, nhìn thấy
cảnh tượng trước mắt liền quay người, bước sang hướng khác.
“Anh làm cái gì thế? Người ta nhìn thấy rồi kìa, nào, buông tay tôi
ra!” Tô Duyệt Duyệt kinh ngạc, đẩy mạnh Doanh Thiệu Kiệt ra, mặt đỏ
phừng phừng vì tức giận, giật mạnh tay mình ra khỏi tay anh, thế nhưng
lực quá yếu, ánh mắt của tất cả mọi người ở đó đều đang đổ dồn về phía
họ. Tô Duyệt Duyệt sợ sẽ bị những người khác bắt gặp mình trong tình
cảnh này, chân tay chợt trở nên luống cuống, muốn vùng thoát mà không
được. Vẻ mặt của Doanh Thiệu Kiệt vẫn vô cùng căng thẳng, thế nhưng anh
vẫn không buông tha cô, trong ánh mắt của anh như có lửa đốt, đang thiêu cháy thân thể cô, còn cô lại vô cùng bối rối.
Trước đây, người con gái kia của anh cũng như cô bây giờ. Tuy nhiên,
những cám dỗ vật chất đã lấy đi của cô ta tất cả bản chất cao đẹp đó rồi ném vào sự trong trắng, thuần khiết ấy những nhơ bẩn có thể và không
thể tưởng tượng của xã hội. Anh chợt cảm thấy do dự, cái do dự của sự sợ hãi rằng chuyện này sẽ lại một lần nữa tìm đến với mình. Gian khổ, vất
vả đến đâu anh cũng không sợ, thế nhưng, sự tổn thương tâm lý đó còn khó chấp nhận hơn bất cứ nỗi vất vả nào. Chính vì cô ta mà anh mới mắc
chứng PTSD[1'>, và cũng chính vì cô ta nên anh mới có tật nói lắp khi
đứng trước phụ nữ như bây giờ.
[1'> Chứng rối loạn tâm lý sau khi bị tổn thương nặng nề.
“Đừng xem tôi chỉ là một con cừu…” Chỉ trong vài giây ngắn ngủi cũng
có thể xảy ra rất nhiều chuyện nhưng cũng có thể sẽ chẳng có chuyện gì
xảy ra. Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, cắt ngang cuộc giằng co
giữa hai người. Chính trong khoảnh khắc Tô Duyệt Duyệt cầm điện