
không thể rời khỏi JSCT, không ai ngờ cuối cùng
anh ta cũng bỏ JSCT mà đi.
“Mọi người thử nói xem, anh ta tự ý thôi việc hay do công ty buộc anh ta phải thôi việc nhỉ?” Vu Tiểu Giai đặt ra câu hỏi, Tiểu Ngô bèn trả
lời: “Chắc là do một nguyên nhân cá nhân nào đó, sao lại có liên quan
đến công ty được chứ?”
“Này, chắc chắn lần này không phải do nguyên nhân cá nhân đâu. Mọi
người thử nghĩ mà xem, Trương Quảng Minh - một lão đại thần, qua bao
nhiêu lần công ty thay đổi nhân sự mà vẫn trụ vững như cây cổ thụ lớn
thế kia mà.”
“Thay đổi nhân sự? Những việc điều chuyển kiểu này là của các sếp,
chúng ta chỉ là những nhân viên quèn, không nên để ý làm gì. Mà có để ý
thì cũng chẳng ích gì, chỉ cần lo cho mình bát cơm hằng ngày là được
rồi.”
“Đúng, chỉ cần có đủ cơm hằng ngày là tốt rồi.”
“Cô sợ cái gì chứ, chúng ta cùng đi theo Kevin, đương nhiên là sẽ có
cơm ăn rồi, đó là chưa kể lần này chúng ta còn được đánh giá là tập thể
xuất sắc nhất công ty!” Trong khi mọi người đang thảo luận, tranh cãi vô cùng sôi nổi, Tô Duyệt Duyệt tuy vẫn đang chăm chú xem tài liệu nhưng
lại nghe không sót một từ nào. Con người Trương Quảng Minh, cô chưa từng tiếp xúc, tuy nhiên, sự xáo trộn nhân sự lần này dường như cũng khiến
cho quyết tâm trung thành với Tập đoàn JSCT của cô có phần bị dao động.
Một “lão thần” đã có hơn tám năm kinh nghiệm làm việc đột nhiên rời bỏ
JSCT, điều này có nghĩa là gì đây?
Thật sự là vì chuyện cá nhân sao?
Buổi tối, trên đường về nhà, lúc Tô Duyệt Duyệt còn đang ngồi trên
xe, Doanh Thiệu Kiệt có điện thoại gọi tới, nội dung đương nhiên là
chuyện của Trương Quảng Minh. Tô Duyệt Duyệt với bản tính không quen
nghe trộm điện thoại của người khác, giờ cũng chợt căng hết cả tai lên
nghe không sót một từ nào.
“Tôi đã cho người kiểm tra tất cả dữ liệu lưu trong máy tính của anh ta.”
Kiểm tra dữ liệu? Nghe xong mấy từ này, Tô Duyệt Duyệt chợt cảm thấy
vô cùng tò mò. Nếu chỉ là việc thuyên chuyển công tác bình thường, tại
sao công ty lại phải cho người kiểm tra tất cả dữ liệu trong máy tính
của người đó. Hơn nữa, bộ phận Thu mua là một bộ phận tương đối nhạy
cảm. Trước đây, trong các công ty nhà nước, bộ phận Thu mua và bộ phận
Bán hàng đều do giám đốc công ty trực tiếp quản lý. Điều đó cũng có
nghĩa là, vị trí đó không dễ ngồi một chút nào. Hiện tại Doanh Thiệu
Kiệt đang cho người kiểm tra tất cả dữ liệu trong máy tính của Trương
Quảng Minh, điều này khiến Tô Duyệt Duyệt không thể không hoài nghi về
lý do Trương Quảng Minh rời đi. Tuy nhiên, đối với một nhân viên quèn
đang làm việc trong công ty như Tô Duyệt Duyệt thì chuyện này hoàn toàn
không liên quan gì đến cô cả.
“Còn một vài thứ nữa, sau khi sắp xếp xong tôi sẽ gửi mail cho anh.”
Trong khi Tô Duyệt Duyệt còn đang mải suy nghĩ thì Doanh Thiệu Kiệt
đã kết thúc cuộc điện thoại. Nghe Doanh Thiệu Kiệt chào người ở đầu dây
bên kia, Tô Duyệt Duyệt mới biết đó chính là Wagner. Cô cũng không hiểu
tại sao kể từ khi anh ta đảm nhận chức vụ Giám đốc dự án S của công ty
thì gần như mọi cuộc điện thoại đều trở nên bí mật, khó hiểu đến kỳ lạ.
Vừa cúp máy xong, Tô Duyệt Duyệt còn chưa kịp nói gì thì điện thoại
của Doanh Thiệu Kiệt lại tiếp tục reo lên. Lần này, ngay cả Doanh Thiệu
Kiệt cũng không thể ngờ người gọi chính là Tống Dật Tuấn.
“Có chuyện gì vậy?” Doanh Thiệu Kiệt cố làm ra vẻ bình thản, thậm chí còn có chút lạnh nhạt. Tuy nhiên, giọng nói từ đầu dây bên kia vọng lại nghe chẳng có chút gì là ôn hòa, thậm chí còn tạo cho người ta cảm giác như khi vừa mở cửa đã thấy ngay ngọn núi cao đập vào mắt vậy: “Anh dừng lại đượcrồi đấy!”
“Những lời này, lẽ ra tôi phải nói với cậu mới đúng chứ!”
“Thiệu Kiệt, anh không cần tiếp tục điều tra nữa đâu. Chuyện của
Trương Quảng Minh, anh không cần điều tra thêm bất cứ điều gì nữa.”
“Tôi không sao, tôi chỉ muốn nói rằng, anh đừng có tốn công vô ích
nữa.” Người đàn ông ở đầu dây bên kia khẽ ho nhẹ mấy tiếng. Doanh Thiệu
Kiệt có thể nghe thấy rất rõ ràng. Trước đó, khi biết người này bị ốm ở
Bắc Kinh, anh chỉ nghĩ là anh ta đang trốn chạy, không ngờ lại ốm thật.
Doanh Thiệu Kiệt giảm tốc độ xe lại, hỏi: “Chuyện của Trương Quảng Minh, tôi chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng, không chỉ riêng Trương Quảng Minh mà cả một số người khác nữa, tôi sẽ điều tra hết mọi chuyện.”
“Điều tra cho rõ ràng? Ha ha, Doanh Thiệu Kiệt, anh có biết mình đang đi trên con đường như thế nào không? Nếu không phải vì mối quan hệ giữa hai chúng ta thì tôi đã không gọi điện để nhắc anh rồi, anh…”
“Tôi biết rõ mình đang làm gì.” Doanh Thiệu Kiệt nói rất dứt khoát.
Tống Dật Tuấn lại ho khẽ vài tiếng nữa, cười hỏi: “Tất cả chúng ta đều
chỉ là đi làm thuê cho người khác, hà tất phải ép nhau đến bước đường
cùng?”
“Dật Tuấn, tôi đang lái xe, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi cúp máy đây.”
“Tô Duyệt Duyệt cũng đang ở trên xe à?”
“Đúng vậy.”
“Sau này, tôi sẽ làm những chuyện đó.” Vừa chuyển chủ đề, Tống Dật
Tuấn đã đề cập ngay tới Tô Duyệt Duyệt. Doanh Thiệu Kiệt khựng lại, bàn
chân bất giác ấn mạnh xuống phanh xe,