
n khóe môi, khuôn mặt cười méo xệch của anh thực sự
khiến bất cứ ai nhìn vào cũng thấy vô cùng đau khổ.
“Chị!”
Chu Hâm không ngờ những lời hứa bừa với anh ta lúc đầu lại trở thành
lý do của anh ta ngày hôm nay. Tâm trạng của Tống Dật Tuấn lúc này thật
khó đoán định, hoặc giả, đây chính là những “bản lĩnh” mà bản thân anh
lĩnh hội được trong những năm tháng qua, đồng thời với sự lạnh lẽo vô
tình của thương trường, anh ta hoàn toàn không có tình nghĩa gì với
chính bản thân mình. Ly thủy tinh lăn xuống sàn nhà. Chu Hâm lạnh lùng,
chỉ tay vào ngực Tống Dật Tuấn, nói: “Tốt, vậy thì hãy làm việc cậu đã
hứa với tôi đi.”
Trong suốt những năm gần đây, bản thân anh đều đã cố gắng gồng mình
đáp ứng những yêu cầu củaChu Hâm. Bởi vì, bà ta chính là “kháo sơn” - là chỗ dựa vững chắc cho sự thăng tiến của anh trong công việc, cũng chính là tấm lá chắn hữu hiệu cho anh trước những nắng mưa, dông bão của cuộc đời. Tất cả những yêu cầu của bà ta, anh đều có nghĩa vụ phải đáp ứng,
thỏa mãn. Chỉ có như vậy, anh mới có thể được thăng tiến hơn nữa trong
Tập đoàn JS. Bà ta đã hứa, trong năm tới, anh có thể được điều chuyển
giữ chức Giám đốc thương vụ khu vực Trung Quốc của bộ Thông tin trong
Tập đoàn JS. Đây có thể xem là sự thăng tiến tột bậc của anh trong tập
đoàn này. Ngay từ khi còn nhỏ, anh đã có khát vọng sớm được nở mày nở
mặt với cuộc đời, vì anh là con út trong gia đình, lúc nào cũng được cả
nhà chở che, bao bọc. Cũng chính vì nguyên nhân đó mà tất cả mọi người
cùng cho rằng anh trai hay chị gái của anh đều giỏi giang, xuất sắc hơn
anh rất nhiều, thậm chí, ngay cả bố mẹ anh cũng có suy nghĩ như vậy. Sau khi bố mẹ ly hôn, anh về ở với bố, được vợ sau của bố yêu thương nhưng
tình cảm của anh với mẹ kế thì lại rất lạnh nhạt, xa cách. Lúc nào anh
cũng cảm thấy mình thiếu thốn tình cảm và luôn không có được cảm giác an toàn. Vì vậy, anh liên tục sử dụng hết thủ đoạn này đến thủ đoạn khác
để chứng minh năng lực của mình. Ngay từ lúc mới bước chân vào Tập đoàn
JSCT, anh đã biết được rằng đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm kia chính
là ngọn lửa soi sáng cho sự thăng tiến của anh trong tập đoàn này.
Có được sự thuận lợi như thế, bà ta có thể giúp đỡ mình, tại sao lại không tiếp nhận chứ?
Vài ngày sau đó, dự án S của Tập đoàn JSCT bắt đầu triển khai những
hạng mục đầu tiên. Ngày nào Doanh Thiệu Kiệt cũng đều bận rộn, dành rất
nhiều thời gian cho công việc. Tất cả mọi người được phân công vào dự án này cũng đang vô cùng nỗ lực. Phòng Hợp đồng của Tập đoàn JSCT hiện
đang thiếu hai người, người thứ nhất là Như An Tâm, nghe nói đang xin
nghỉ phép, người còn lại chính là Tống Dật Tuấn, anh chàng như thể biến
mất vậy, vẫn chưa thấy quay trở lại thành phố A. Tô Duyệt Duyệt có gọi
cho anh nhưng đầu dây bên kia không có ai nhấc máy. Tuy nhiên, lần nào
cũng vậy, chỉ vài phút sau khi gọi điện, Tô Duyệt Duyệt lại nhận được
một tin nhắn, nói rằng: “Anh đang bận, sẽ liên lạc với em sau, chào em
yêu.” Chỉ mấy chữ ngắn ngủi như vậy thôi nhưng lại khiến tâm trạng cô
gái trẻ xáo động muôn phần.
Rốt cuộc anh ấy đã đi đâu?
Tại sao cứ đi Bắc Kinh là bặt vô âm tín, không có tin tức gì nữa?
Liệu anh ấy có thật sự coi mình là bạn gái của anh ấy không? Tại sao đến cả chuyện đang ở đâu, làm cái gì cũng không thể nói cho mình biết?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang lúc rối bời bởi rất nhiều suy đoán khác nhau thì Tô Duyệt Duyệt nhận được điện thoại của May làm bên bộ
phận Dịch vụ gọi tới đòi hợp đồng, Tô Duyệt Duyệt vội vàng thoát khỏi
dòng suy nghĩ, lúi húi lục tìm thật kĩ trong những chiếc hộp tài liệu
xung quanh mình. Lúc này, Vu Tiểu Giai đã họp xong, đi đến trước mặt Tô
Duyệt Duyệt, hạ thấp giọng nói: “Này, nói cho cô biết một bí mật.”
“Bí mật gì thế?”
Đang lúc rối bời, Tô Duyệt Duyệt chẳng còn tâm trí nào mà nghe bất cứ chuyện bí mật gì nữa nhưng không muốn làm Vu Tiểu Giai mất hứng. Nhìn
thấy vẻ mặt buồn chán của Tô Duyệt Duyệt, Vu Tiểu Giai bèn nói: “Cô
không có hứng thú thì thôi vậy.”
“Được rồi, lát nữa xong việc tôi sẽ đến tìm cô.”
“Chà, cô bận rộn quá nhỉ?” Vu Tiểu Giai vẫn không buông tha, tiếp tục trêu chọc Tô Duyệt Duyệt. Tô Duyệt Duyệt lắc đầu, tiếp tục công việc
đang dang dở của mình. Tuy nhiên, chỉ năm phút sau, đột nhiên mọi người
đều nghe thấy Vu Tiểu Giai hét lên bằng một giọng thất thanh: “Không
phải chứ, Trương Quảng Minh đã từ chức!”
Trương Quảng Minh chính là Giám đốc Thu mua của Tập đoàn JSCT. Anh ta đã có nhiều năm kinh nghiệm làm việc tại tập đoàn này, trước đó cũng là một tay phụ trách thu mua có tiếng trên thương trường. Anh ta nghiên
cứu rất kĩ về những vật liệu bằng kim loại và nhựa, trình độ kỹ thuật
cũng không hề thua kém nhân viên kỹ thuật là bao.
“Không phải chứ, anh ta là một trong những lão thần, lão thần qua nhiều triều đại kia mà.”
Đề tài này lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người, cả công ty
bỗng chốc chẳng khác gì một bầy ong vỡ tổ. Tất cả mọi người đều cho rằng một người với nhiều năm kinh nghiệm làm Giám đốc Thu mua như Trương
Quảng Minh chắc hẳn sẽ