
áo khoác trên người mình quấn chặt lên người
cậu, vừa nịnh vừa khuyên, đỡ cậu về nhà.
Thần trí không còn tỉnh táo nữa, Bạch Ký Minh lẩm bẩm lăn qua lăn lại trên giường. Liêu Duy Tín nhẹ nhàng dỗ dành giúp cậu cởi quần áo giày
tất; đặt một chậu nước dưới gầm giường đề phòng cậu nôn tiếp; lại dùng
khăn mặt nhúng nước ấm vắt sạch lau người cho cậu; lấy một cốc nước nóng đặt cạnh giường, sợ cậu nửa đêm lên cơn khát, sau một hồi tất bật mới
thu xếp đâu vào đấy. Bạch Ký Minh không nói gì, cứ trở mình trằn trọc
trên giường một lúc, rồi rúc vào chăn, ôm chặt gối.
Liêu Duy Tín vén chăn chui vào, ôm chặt người yêu bướng bỉnh, nhẹ
nhàng vỗ vỗ lưng cậu. Dần dần Bạch Ký Minh không cựa quậy nữa, vùi mặt
vào ngực anh.
“Duy Tín.” Cậu gọi, “Duy Tín”.
“Ừ?” Liêu Duy Tín hôn nhẹ lên trán cậu.
“Duy Tín.” Bạch Ký Minh giang hai tay ra, dùng hết sức bình sinh ôm
Liêu Duy Tín thật chặt, “Duy Tín, em chỉ muốn được ở bên anh, ngày nào
cũng được ở bên anh”.
“Anh cũng vậy.” Liêu Duy Tín khẽ trả lời, vuốt mái tóc mềm mại của người yêu, “Anh và em cùng về, chúng ta cùng về thăm bố mẹ” Không ai có thể chống cự lại Sức mạnh tình yêu anh dành cho em.
Sức mạnh tình yêu dành cho em
(Ban nhạc F.I.R)
Chuyến tàu ngày kia xuất hành, tức là Liêu Duy Tín vẫn
còn một ngày để chuẩn bị quà cáp. Mặc dù Bạch Ký Minh lặp đi lặp lại không biết
bao lần, rằng không cần mua đồ gì đâu, bố mẹ cậu vốn không kén chọn. Nhưng Liêu
Duy Tín biết rõ, một người sống khép kín, lại không thích tiệc tùng xã giao như
Bạch Ký Minh, hoàn toàn không hiểu gì về đối nhân xử thế. Cậu không bận tâm
chuyện quà cáp, nhưng anh thì có. Liêu Duy Tín đắn đo suy nghĩ, quà biếu không
được to tát quá, không bố mẹ cậu lại nghĩ anh có ý đồ gì; nhưng cũng không được
tùy tiện, vì như vậy sẽ khiến họ cảm thấy bị coi thường.
Anh gọi điện hỏi bố mẹ mình, thăm dò cả ý kiến trưởng
bối, cuối cùng làm theo cách thông thường của mọi người, mua hai cây thuốc lá
Trung Hoa và hai chai rượu Mao Đài. Những thứ này đều là hàng tinh chế, trên
thị trường không bán, mua được cũng không dễ dàng gì. Anh còn lên tầng sáu của
trung tâm Trung Hưng mua một chiếc khăn choàng cho mẹ Bạch Ký Minh.
Như vậy, nhìn thì không khác những món quà thông
thường, tránh tỏ ra khoa trương, nhưng giá cả lại vô cùng đắt đỏ.
Bạch Ký Minh không quan tâm chuyện này, trước khi lên
tàu một ngày cậu gọi điện cho bố mẹ báo tin mình và Liêu Duy Tín sẽ cùng về.
Không đợi mẹ hết hoảng hốt, cậu đã cúp máy luôn.
Từ thành phố s đến thành phố H ngồi tàu hết ba tiếng.
Thành phố H là khu vực quân sự trọng điểm của vùng Đông Bắc, mặc dù diện tích
không lớn, cũng không có tên tuổi, nhưng là cửa ngõ giao thông tiến vào Đông
Bắc, là vị trí sống còn của các nhà chỉ huy quân sự. Năm đó Viên Sùng Hoán điều
quân chống Thanh, bại tướng Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã thất thủ tại đây; cuộc chiến
Nhất Phiến Thạch của Lý Tự Thành và Ngô Tam Quế cũng diễn ra tại đây, Đa Nhĩ
cổn thản nhiên tọa sơn quan hổ đấu; chiến dịch Liêu
Thẩm do hai nhà chỉ huy của quân dã chiến Đông Bắc là
Lâm Bưu và La Vinh Hoàn cũng bắt đầu từ đây.
Thành phố H gần biển, nhẽ ra là một trong những thành
phố năng động, nhưng vì đây là căn cứ sản xuất tên lửa đạn đạo và tàu ngầm
chiến lược, trung ương không cho phép mở rộng, vì thế kinh tế còn lạc hậu,
tương đối hẻo lánh.
Hai người lên tàu từ chiều, bảy giờ tối mới tới thành
phố H, bắt taxi đến khu dân cư mới. Ở đây người ta không quen dùng đồng hồ tính
cước, đến nơi đưa cho tài xế mười tệ, coi như tiền đi xe.
Vừa bước vào cổng, Liêu Duy Tín đã thở dài. Bạch Ký
Minh cười: “Sao thế, anh căng thẳng à?”.
Liêu Duy Tín nhún vai: “Đằng nào con dâu cũng phải ra
mắt mẹ chồng, có căng thẳng cũng vô dụng”. Bạch Ký Minh cười hì hì vò tóc anh:
“Ngoan, chồng sẽ bảo vệ vợ”. Liêu Duy Tín nghĩ thầm: Chỉ cần em đừng có nông
nối, nghĩ gì làm đấy là anh đã cảm tạ trời đất lắm rồi.
Bố mẹ Bạch Ký Minh nhìn thấy Liêu Duy Tín lập tức sững
sờ, con người này hoàn toàn vượt xa dự đoán của bọn họ. Đặc biệt là mẹ của Bạch
Ký Minh, bà luôn cho rằng Liêu Duy Tín không tốt đẹp gì, nói không chừng nhuộm
tóc, đeo khuyên tai, ăn mặc kỳ quái, đội mũ lệch, hoặc là để tóc dài giống nhóm
The Beatles, lôi thôi luộm thuộm. Bà nhất định không chấp nhận con trai mình là
người đồng tính, chữ đó với biến thái suy đồi không khác gì nhau. Đứa con trai
ưu tú của bà, nhất định đã bị kẻ xấu dụ dỗ, nhất thời mê muội, mới xảy ra
chuyện như thế. Còn việc lần này của bà phải làm là, khiến cho tên thủ phạm đó
thấy khó mà bỏ cuộc.
Nhưng...
Nói ra thì, trong chuyện này Bạch Ký Minh có chút đáng
trách. Cậu chưa từng kể cho bố mẹ nghe về chuyện giữa cậu và Liêu Duy Tín, cũng
không cho họ xem ảnh của hai người, không nói gì về gia thế xuất thân, trình độ
nghề nghiệp của anh. Trên thực tế, những thứ này trong con mắt của nhiều người
vô cùng quan trọng, nhưng đối với Bạch Ký Minh chẳng đáng nhắc đến. Cậu cũng
chẳng chính thức giới thiệu lấy một câu về Liêu Duy Tín, vừa vào nhà đã hỏi
ngay: “Mẹ, cơm chín chưa? Con đói chết mất”.
Bà mẹ