Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Anh Chỉ Cần Em

Anh Chỉ Cần Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322001

Bình chọn: 8.5.00/10/200 lượt.

u

người cho cậu; lấy một cốc nước nóng đặt cạnh giường, sợ cậu nửa

đêm lên cơn khát, sau một hồi tất bật mới thu xếp đâu vào đấy. Bạch

Ký Minh không nói gì, cứ trở mình trằn trọc trên giường một lúc,

rồi rúc vào chăn, ôm chặt gối.

Liêu Duy Tín vén chăn chui vào, ôm chặt người yêu

bướng bỉnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ cậu. Dần dần Bạch Ký Minh không cựa

quậy nữa, vùi mặt vào ngực anh.

“Duy Tín.” Cậu gọi, “Duy Tín”.

“Ừ?” Liêu Duy Tín hôn nhẹ lên trán cậu.

“Duy Tín.” Bạch Ký Minh giang hai tay ra, dùng

hết sức bình sinh ôm Liêu Duy Tín thật chặt, “Duy Tín, em chỉ muốn

được ở bên anh, ngày nào cũng được ở bên anh”.

“Anh cũng vậy.” Liêu Duy Tín khẽ trả lời, vuốt

mái tóc mềm mại của người yêu, “Anh và em cùng về, chúng ta cùng về

thăm bố mẹ”.

Hai tay nhẹ nhàng nâng mặt em Thôi khô dòng lệ trên má

Giấc mộng vẫn còn khoảng trống, anh vẫn đang bên em Chưa từng rời xa.

Triền miên

(Lưu Đức Hoa)

Vừa qua năm cũ, tiếng pháo ngoài đường vang lên không dứt, nhà nào

cũng treo đèn lồng đỏ và đủ loại đèn các màu rực rỡ cả đêm, khu chung cư nhìn trông đỏ rực như ngày đại hỉ.

Liêu Duy Tín rửa bát xong, bước vào phòng khách, thấy Bạch Ký Minh đang thu mình trên sô pha, trên tay cầm hai tờ vé tàu.

“Cái gì đó? Muốn đi du lịch à?”, Liêu Duy Tín thuận miệng hỏi, vớ lấy điều khiển ti vi trên bàn.

“Không, vé tàu về nhà.” Bạch Ký Minh đưa cho anh, Liêu Duy Tín nhìn

qua một cái, quả nhiên là vé một chiều từ thành phố s đến thành phố H,

“Hả, bao giờ đi? Hai tấm, đi với ai nữa?”.

“Của anh đó.” Bạch Ký Minh ném cho anh cái nhìn ngạc nhiên, bất giác bật cười, “Không với anh còn đi với ai nữa”.

Liêu Duy Tín hít một hơi thật sâu, cất cao giọng nói: “Ý em nói là, Tết này đưa anh về gặp bố mẹ em sao?”.

Bạch Ký Minh gật đầu.

Liêu Duy Tín nhíu mày: “Sao lúc nào em cũng như vậy, anh đã bảo có

chuyện gì cũng phải bàn bạc với anh mà, chuyện lớn thế này, sao em không nói sớm?”.

“Có gì mà phải bàn bạc? về nhà đón Tết không được sao?” Bạch Ký Minh nhún vai, mặt mày thản nhiên như không.

Liêu Duy Tín chán chường thở dài: “Nhưng anh cùng em về thì lại khác. Ký Minh, em phải cho anh chút thời gian, cũng để cho bố mẹ em có sự

chuẩn bị về tâm lý chứ”.

“Có gì mà phải chuẩn bị? Em đã nói cho họ biết từ lâu rồi còn gì?”

“Nhưng họ đã đồng ý chưa? Em quên mẹ em đã phản ứng như thế nào rồi à? Mẹ em căn bản là không chấp nhận nổi.”

“Thế nên mới phải về, về nói với họ, chúng ta muốn ở bên nhau.”

“Em tùy tiện quá.” Liêu Duy Tín cố gắng thuyết phục Bạch Ký Minh:

“Lần trước em đột nhiên về nhà công bố sự thật, anh hoàn toàn không tán

thành. Ký Minh, chúng ta từ lúc quen nhau đến nay mới được nửa năm, chỉ

vừa mới thích ứng với sự thay đổi này, vừa mới có dũng khí để đối mặt

với hiện thực, làm sao có thể chống đỡ thêm đòn tấn công khác? Còn bố mẹ em, biết quan hệ của chúng ta mới được vài tháng, hy vọng và dự định

hơn hai mươi năm nay của họ bị sụp đổ, họ có thể dễ dàng tha thứ hay cảm thông chúng ta hay không là chuyện còn chưa biết. Nếu lúc này chúng ta

trở về đứng trước mặt họ, họ sẽ nghĩ thế nào đây? Có thể chấp nhận nổi

không? Ký Minh, em làm như vậy bỗng bột quá”.

“Bỗng bột cái gì? Em đã nói với họ về quan hệ của chúng ta rồi, còn gì mà họ không biết nữa?”

“Nghe và tận mắt nhìn thấy là hai chuyện khác nhau.”

“Thế anh nói phải làm thế nào?!” Bạch Ký Minh ngồi thẳng người, mặt

mày lạnh tanh, “Chẳng nhẽ cả đời lẩn trốn giấu giếm sao? Cứ đến ngày Tết ngày lễ là không gặp mặt nhau? Ở trong phòng thì quấn quýt mặn nồng như keo với sơn, ra đến cửa làm như không quen biết, mỗi người một ngả?

Liêu Duy Tín, đây là cuộc sống hạnh phúc mà anh mong muốn sao?!”.

“Không phải.” Liêu Duy Tín khổ sở vò đầu, “Ý của anh là, đợi thêm một thời gian nữa, muộn hơn một chút, dịu đi một chút. Để mọi người có thời gian quen biết nhau, em hành xử liều lĩnh như thế chỉ càng làm mọi

chuyện xấu hơn. Nếu như bố mẹ em cương quyết không chấp nhận thì sao?

Nếu họ nảy sinh xung đột với em thì sao? Những chuyện này em đã nghĩ tới chưa?”.

Bạch Ký Minh đứng dậy cười nhạt: “Thật kỳ lạ, em không sợ, anh sợ cái gì? Nói đi nói lại thì anh không muốn cùng em về mà thôi. Liêu Duy Tín, hồi đầu chính anh là người muốn em sống cùng, hôm nay cũng chính anh là người chần chừ do dự, co đầu rụt cổ. Nếu biết bản thân không làm nổi

thì trước kia đừng có hứa hẹn, coi như một cuộc chơi, đến lúc chán rồi

vui vẻ chia tay chẳng hơn sao?”.

“Ký Minh.” Liêu Duy Tín nhắm mắt thở dài, cố gắng giữ ngữ khí ôn hòa, “Không phải anh muốn trốn tránh, không phải anh không có dũng khí đối

mặt với áp lực, anh chỉ sợ em bị tổn thương. Anh đã nói rồi, em không

mạnh mẽ như em tưởng tượng đâu, tại sao em nhất định dồn mình vào đường

cùng mới chịu?”.

“Là anh ép tôi vào đường cùng!” Bạch Ký Minh mặt mày tái mét, đôi mắt bừng bừng lửa giận, “Liêu Duy Tín, anh không làm được thì nói thẳng một câu, không có anh tôi cũng chẳng chết được!”.

“Bạch Ký Minh!” Liêu Duy Tín cũng nổi giận