
ên hộp đêm, tại sao lọt
vào tầm ngắm của khách hàng, rồi làm MB.
Bạch Ký Minh yên lặng lắng nghe, dịu dàng nhìn
chàng trai xinh đẹp, không có bất cứ nhận xét gì về sự lựa chọn
của cậu ta. Hứa Gia Nguyên càng kể càng kích động, chưa từng có ai
chăm chú nghe cậu ta kể chuyện như vậy. Bố mẹ người thân, Hứa Gia
Nguyên không dám kể; người trong nghề quá phức tạp, không thể nói
thật lòng mình; còn về khách hàng, chỉ muốn tìm cậu ta chơi đùa,
không ai đủ nhẫn nại nghe Hứa Gia Nguyên tâm sự.
Chỉ có người anh trước mặt, Hứa Gia Nguyên cảm
nhận thấy, là người thực sự lắng nghe mình. Không giả tạo, không chế
giễu, càng không có những lời dư thừa kiểu như “người không có trí
tiến thủ, sa đọa biến chất”. Thậm chí lúc Hứa Gia Nguyên kể về một
vài chiêu đối phó với những khách hàng có sở thích đặc biệt, và
cách moi thêm tiền boa, Bạch Ký Minh còn mỉm cười tỏ vẻ hiểu.
Đợi Liêu Duy Tín rửa bát, thu dọn phòng bếp
xong, chưa đi đến phòng ngủ, đã nghe thấy cậu ta kể chuyện liến
thoắng không ngớt. Anh bước vào, nói: “Đang nói gì mà vui vẻ thế Bạch
Ký Minh nháy mắt với Hứa Gia Nguyên: “Chúng ta không nói, để anh ấy
tự mày mò”. Hứa Gia Nguyên cười hì hì: “Đúng, không nói cho anh Liêu
đâu”.
Liêu Duy Tín lắc đầu: “Được rồi, mau uống thuốc
rồi ngủ một giấc, nghỉ ngơi cho tốt”.
Hứa Gia Nguyên lúc này mới thấy mệt, ngoan
ngoãn uống thuốc, chui vào trong chăn. Bạch Ký Minh sửa chăn giúp cậu
ta: “Bọn anh đi đây, có chuyện gì thì gọi điện. Tủ lạnh có sủi cảo
đông lạnh, đói thì hấp lên, vài phút là chín”.
Hứa Gia Nguyên kéo tay Bạch Ký Minh, ánh mắt
tràn đầy tin tưởng: “Anh Bạch, ngày mai anh có đến không?”.
Bạch Ký Minh mỉm cười: “Có chứ, cậu mau khỏe
lại, tôi sẽ nấu món ngon cho cậu ăn”.
***
Hai người bước xuống bãi đỗ xe, Liêu Duy Tín mở
cửa xe: “Không ngờ em còn có tuyệt chiêu này, dỗ trẻ con không ai
bằng”. Bạch Ký Minh trợn mắt: “Quên là em làm nghề gì hả? Học Tâm
lý học giáo dục để làm gì chứ?”.
“Lúc đầu anh còn sợ em sẽ coi thường Hứa Gia
Nguyên”.
“Sao lại thế được?” Bạch Ký Minh thở dài, “Một
người trở thành như vậy, nguyên nhân không chỉ xuất phát từ bản thân
cậu ta. Những việc trải qua hồi nhỏ, ảnh hưởng của người xung quanh,
đều vô cùng quan trọng. Có lúc em nghĩ, nếu em và cậu ta đổi vị trí
cho nhau, em sinh ra ở một gia đình như thế, trải qua những chuyện như
thế, không chừng còn không bằng cậu ta. Đổi lại nếu cậu ta là anh,
biết đâu còn làm tốt hơn anh”.
“Đúng đúng đúng, anh chẳng có gì tốt cả.” Liêu
Duy Tín thấy Bạch Ký Minh không so đo thì đã cảm tạ trời phật rồi,
“Em không giận là được”.
“Giận cái gì mà giận.” Bạch Ký Minh cười:
“Đều là đàn ông, có gì mà không hiể chứ? Nếu như anh bảo thủ lạc
hậu, thì sao em quen anh được?”.
Thế cũng phải, Liêu Duy Tín yên tâm, nói đùa:
“Đúng rồi, tờ giấy kê khai lý lịch của em vẫn ở trong ngăn tủ đầu
giường, hôm nào phải đóng khung. Hồi đấy em bỏ đi không để lại dấu
tích, may còn tờ giấy đó an ủi tâm hồn bị tổn thương của anh”.
“Anh oan ức lắm chắc, đừng có lộ đuôi cáo
trước mặt em nữa, lúc anh đá người ta sao không thấy anh mềm lòng?”
“Người ta có phải là em đâu.” Liêu Duy Tín được
nước làm tới.
“Anh thôi đi”. Bạch Ký Minh không tin mấy lời
đường mật vô dụng đó, “Chắc lần đầu tiên bị đá nên không chịu được
chứ gì. Anh đáng được dạy bảo, không lại cho rằng toàn thể đàn ông
thành phố này đều mong ngóng được anh lâm hạnh không bằng”.
Liêu Duy Tín cười lớn: “Anh còn dám lâm hạnh ai
nữa, không bị em lâm hạnh là đã tốt lắm rồi”.
“Được thôi, vậy thì tối nay vậy”, Bạch Ký Minh
chớp mắt.
Cảm thấy nguy hiểm, Liêu Duy Tín liền cười hì
hì: “Đợi đến lúc em đè được anh đã rồi nói”.
Bạch Ký Minh bĩu môi: “Hứ, ai thèm, mệt bỏ xừ”.
Liêu Duy Tín không ngốc đến mức tiếp tục chủ
đề nguy hiểm này, vội tăng tốc lái xe về phía sân tennis.
Hai tay nhẹ nhàng nâng mặt em
Thổi khô dòng lệ trên má
Giấc mộng vẫn còn khoảng trống, anh vẫn đang
bên em
Chưa từng rời xa.
Triền miên (Lưu Đức Hoa)
Vừa qua năm cũ, tiếng pháo ngoài đường vang lên
không dứt, nhà nào cũng treo đèn lồng đỏ và đủ loại đèn các màu
rực rỡ cả đêm, khu chung cư nhìn trông đỏ rực như ngày đại hỉ.
Liêu Duy Tín rửa bát xong, bước vào phòng khách,
thấy Bạch Ký Minh đang thu mình trên sô pha, trên tay cầm hai tờ vé
tàu.
“Cái gì đó? Muốn đi du lịch à?”, Liêu Duy Tín
thuận miệng hỏi, vớ lấy điều khiển ti vi trên bàn.
“Không, vé tàu về nhà.” Bạch Ký