
Minh đưa cho
anh, Liêu Duy Tín nhìn qua một cái, quả nhiên là vé một chiều từ
thành phố S đến thành phố H, “Hả, bao giờ đi? Hai tấm, đi với ai
nữa?”.
“Của anh đó.” Bạch Ký Minh ném cho anh cái nhìn
ngạc nhiên, bất giác bật cười, “Không với anh còn đi với ai nữa”.
Liêu Duy Tín hít một hơi thật sâu, cất cao giọng
nói: “Ý em nói là, Tết này đưa anh về gặp bố mẹ em
Bạch Ký Minh gật đầu.
Liêu Duy Tín nhíu mày: “Sao lúc nào em cũng như
vậy, anh đã bảo có chuyện gì cũng phải bàn bạc với anh mà, chuyện
lớn thế này, sao em không nói sớm?”.
“Có gì mà phải bàn bạc? Về nhà đón Tết không
được sao?” Bạch Ký Minh nhún vai, mặt mày thản nhiên như không.
Liêu Duy Tín chán chường thở dài: “Nhưng anh
cùng em về thì lại khác. Ký Minh, em phải cho anh chút thời gian,
cũng để cho bố mẹ em có sự chuẩn bị về tâm lý chứ”.
“Có gì mà phải chuẩn bị? Em đã nói cho họ biết
từ lâu rồi còn gì?”
“Nhưng họ đã đồng ý chưa? Em quên mẹ em đã phản
ứng như thế nào rồi à? Mẹ em căn bản là không chấp nhận nổi.”
“Thế nên mới phải về, về nói với họ, chúng ta
muốn ở bên nhau.”
“Em tùy tiện quá.” Liêu Duy Tín cố gắng thuyết
phục Bạch Ký Minh: “Lần trước em đột nhiên về nhà công bố sự thật,
anh hoàn toàn không tán thành. Ký Minh, chúng ta từ lúc quen nhau đến
nay mới được nửa năm, chỉ vừa mới thích ứng với sự thay đổi này,
vừa mới có dũng khí để đối mặt với hiện thực, làm sao có thể
chống đỡ thêm đòn tấn công khác? Còn bố mẹ em, biết quan hệ của
chúng ta mới được vài tháng, hy vọng và dự định hơn hai mươi năm nay
của họ bị sụp đổ, họ có thể dễ dàng tha thứ hay cảm thông chúng ta
hay không là chuyện còn chưa biết. Nếu lúc này chúng ta trở về đứng
trước mặt họ, họ sẽ nghĩ thế nào đây? Có thể chấp nhận nổi không?
Ký Minh, em làm như vậy bồng bột quá”.
“Bồng bột cái gì? Em đã nói với họ về quan
hệ của chúng ta rồi, còn gì mà họ không biết nữa?”
“Nghe và tận mắt nhìn thấy là hai chuyện khác
nhau.”
“Thế anh nói phải làm thế nào?!” Bạch Ký Minh
ngồi thẳng người, mặt mày lạnh tanh, “Chẳng nhẽ cả đời lẩn trốn
giấu giếm sao? Cứ đến ngày Tết ngày lễ là không gặp mặt nhau? Ở
trong phòng thì quấn quýt mặn nồng như keo với sơn, ra đến cửa làm
như không quen biết, mỗi người một ngả? Liêu Duy Tín, đây là cuộc sống
hạnh phúc mà anh mong muốn sao?!”.
“Không phải.” Liêu Duy Tín khổ sở vò đầu, “Ý
của anh là, đợi thêm một thời gian nữa, muộn hơn một chút, dịu đi
một chút. Để mọi người có thời gian quen biết nhau, em hành xử liều
lĩnh như thế chỉ càng làm mọi chuyện xấu hơn. Nếu như bố mẹ em cương
quyết không chấp nhận thì sao? Nếu họ nảy sinh xung đột với em thì
sao? Những chuyện này em đã nghĩ tới chưa?”.
Bạch Ký Minh đứng dậy cười nhạt: “Thật kỳ lạ,
em không sợ, anh sợ cái gì? Nói đi nói lại thì anh không muốn cùng em
về mà thôi. Liêu Duy Tín, hồi đầu chính anh là người muốn em sống
cùng, hôm nay cũng chính anh là người chần chừ do dự, co đầu rụt cổ.
Nếu biết bản thân không làm nổi thì trước kia đừng có hứa hẹn, coi
như một cuộc chơi, đến lúc chán rồi vui vẻ chia tay chẳng hơn sao?”.
“Ký Minh.” Liêu Duy Tín nhắm mắt thở dài, cố
gắng giữ ngữ khí ôn hòa, “Không phải anh muốn trốn tránh, không phải
anh không có dũng khí đối mặt với áp lực, anh chỉ sợ em bị tổn
thương. Anh đã nói rồi, em không mạnh mẽ như em tưởng tượng đâu, tại
sao em nhất định dồn mình vào đường cùng mới chịu?”.
“Là anh ép tôi vào đường cùng!” Bạch Ký Minh
mặt mày tái mét, đôi mắt bừng bừng lửa giận, “Liêu Duy Tín, anh không
làm được thì nói thẳng một câu, không có anh tôi cũng chẳng chết
được!”.
“Bạch Ký Minh!” Liêu Duy Tín cũng nổi giận,
đứng dậy, “Mẹ kiếp, em có lương tâm không hả? Anh đối với em thế nào
chẳng nhẽ em lại không biết?”.
“Đúng rồi…” Bạch Ký Minh cười nhạt, giọng điệu
đầy chế giễu, “Đa tạ giám đốc Liêu đã để mắt đến, lại chịu hạ
thấp địa vị trước kẻ hèn như tôi, liệu có cần quỳ xuống tạ ơn
không?!”.
Liêu Duy Tín tức đến nỗi toàn thân run lên, may
mà trong đầu vẫn còn chút tỉnh táo, biết nếu cứ tiếp tục thế này,
kết cục chỉ làm tổn thương lẫn nhau. Anh cắn răng kiềm chế cơn giận,
gật đầu nói: “Thôi được rồi, nghe lời em là được chứ gì? Anh và em
cùng về được chưa?”.
“Không cần!” Bạch Ký Minh ném hai tấm vé tàu
bị vò thành cục vào mặt Liêu Duy Tín, “Sự bố thí của anh tôi không
trả nổi!”, nói xong quay người xỏ giày đi thẳng ra cửa.
Liêu Duy Tín nổi giận