
́t máy.
Liêu Duy Tín cúp máy xong, cúi đầu ngẫm nghĩ
một chút, hắng giọng nói: “Ừm… Có một người bạn bị ốm, anh phải đi
xem sao…” Ngẩng đầu thấy Bạch Ký Minh đang khoanh tay trước ngực, dựa
vào cửa, cười chế giễu: “Bạn bè như thế nào? Từ thời quá khứ phải
không?”.
Liêu Duy Tín có chút lúng túng, mặt mày nóng
rực: “Hôm qua tình cờ gặp trên đường, ở thành phố này cậu ta không
có bạn bè thân thích gì, anh không thể bỏ mặc không lo. Chỉ đến đưa
ít thuốc thôi, xong việc anh về đón em đi chơi tennis”.
Bạch Ký Minh nhún vai, khoác áo lên: “Đi nào, em
đi cùng anh”.
Liêu Duy Tín thấy biểu cảm thản nhiên của Bạch
Ký Minh dường như không bận tâm lắm liền thở phào, mặt dày nói: “Sao,
không yên tâm à? Anh và cậu ta thật sự chẳng có gì, hồi đó chỉ là
tìm ‘đối tác’ thôi, nếu không tình cờ nhìn thấy anh còn không nhớ đã
từng quen một người như cậu ta”.
Bạch Ký Minh quay đầu, nửa cười nửa không: “Anh
biết không, lúc này, anh càng nói nhiều càng chứng tỏ anh đang thiếu
tự tin”.
Liêu Duy Tín lập tức im miệng, bước lên ấn nút
chờ thang máy.
***
Hứa Gia Nguyên đang co ro trong chăn hắt hơi, nghe
tiếng chuông vang lên, liền nhảy ra mở cửa. Nhìn thấy Liêu Duy Tín,
mắt cậu ta sáng lên, mấp máy nói: “Anh Liêu”. Lại thấy Bạch Ký Minh
đứng ngay phía sau, lập tức sững người, mãi mới phản ứng lại, lúng
túng không biết nên làm gì.
Liêu Duy Tín điềm nhiên ôm vai Bạch Ký Minh nói:
“Giới thiệu với em, đây là người yêu của anh, Bạch Ký Minh”. Hứa Gia
Nguyên ngoan ngoãn chào: “Anh Bạch”. Bạch Ký Minh mỉm cười: “Nghe Liêu
Duy Tín nói cậu bị ốm, nên mới đến thăm, bây giờ sao rồi?”. Bạch Ký
Minh kéo Hứa Gia Nguyên ngồi xuống sô pha, giơ tay sờ trán cậu ta:
“Cũng may, không sốt, toàn thân mệt mỏi phải không?”. Hứa Gia Nguyên
gật đầu, Bạch Ký Minh phát hiện trên mặt cậu ta vẫn còn vệt nước
mắt, đôi mắt to đẹp thi thoảng chớp chớp, bộ dạng tội nghiệp làm
người ta quan tâm, khẽ cười nói: “Chắc vẫn chưa ăn sáng, để tôi nấu
cho cậu, ăn sáng xong mới uống thuốc được”. Vào trong bếp, Bạch Ký
Minh thấy không có gì cả, liền bảo Liêu Duy Tín: “Anh ngồi nói chuyện
với cậu ấy một lúc, em đi mua ít đồ”.
Liêu Duy Tín vội vàng đứng dậy: “Để anh đi mua”.
“Thôi đi.” Bạch Ký Minh cười: “Anh biết mua cái
gì chứ”, nói xong mở cửa ra ngoài.
Hứa Gia Nguyên nhìn Liêu Duy Tín: “Anh Liêu, liệu
anh Bạch có giận không, hay thôi để em chuyển đi chỗ khác”.
“Không sao, chẳng có gì đâu.” Liêu Duy Tín biết
Bạch Ký Minh không phải là người tức giận vô cớ, anh chỉ lo nhất
Bạch Ký Minh nghi ngờ anh cố tình che giấu chuyện tối qua. Thực ra
chẳng phải anh cố ý không nói cho Bạch Ký Minh biết, chỉ là anh không
để tâm chuyện của Hứa Gia Nguyên, cảm thấy không cần nói ra, hơn nữa
vô duyên vô cớ nghiêm túc kể chuyện đó cho cậu, chỉ càng làm Bạch Ký
Minh cảm thấy nghi ngờ.
Bạch Ký Minh xuống siêu thị ngay dưới tầng, mua
ít mì, trứng gà, rau và hoa quả. Cậu nấu một nồi mì, rắc ít dầu
vừng, thơm nức căn phòng. Liêu Duy Tín đột nhiên cũng thấy đói, ba
người ngồi ăn trong phòng bếp, nồi mì nhanh chóng hết sạch.
Bạch Ký Minh để Liêu Duy Tín rửa bát, còn mình
đưa Hứa Gia Nguyên vào phòng ngủ nằm. Vừa ăn xong chưa thể uống thuốc
ngay, nên đành nói chuyện với cậu ta.
Bạch Ký Minh là thầy giáo, dạy học sinh từ
mười bảy đến hai mươi tuổi, cậu giỏi nhất khoản trò chuyện với bọn
chúng. Cậu quá rõ, Hứa Gia Nguyên một thân một mình ở thành phố này
vốn đã không dễ dàng gì, gặp được một người đàn ông có tiền lại
dịu dàng tâm lý như Liêu Duy Tín, giống như giữa dòng nước mênh mông
vớ được một khúc gỗ, không bám chặt mới lạ. Trong lòng cậu ta, nói
không ngưỡng mộ không ghen tị với Bạch Ký Minh, thì đều là giả dối.
Cậu ta từng làm MB, rất tự ti về bản thân, nếu trên vẻ mặt của Bạch
Ký Minh có chút coi thường hoặc tỏ ra không tự nhiên, chắc chắn sẽ
làm đứa trẻ này tổn thương.
Lúc này, kinh nghiệm dạy học gần bốn năm của
Bạch Ký Minh hoàn toàn được bộc lộ. Cậu vô cùng nhẫn nại trò
chuyện với Hứa Gia Nguyên, dần dần làm cậu ta buông lỏng lớp phòng
bị bên ngoài. Cậu thầm quan sát từng ánh mắt cử chỉ của Gia Nguyên,
sau đó điều chỉnh ngữ khí và ngôn từ của mình. Chẳng bao lâu, Hứa
Gia Nguyên nảy sinh thiện cảm với người anh lớn này, bắt đầu nói
nhiều hơn. Cậu ta kể vì sao mình lại từ một thị trấn nhỏ chuyển
đến đây làm thuê, tại sao không làm được việc nặng nhọc không kiếm
được tiền, tại sao bị giới thiệu làm nhân vi